“Công tử, nước gừng của Lam Chi.”
“Ngươi chuẩn bị giúp ta một thao nước ấm.”
“Được.”
Sau khi A Minh đi, Khánh Thiên nhẹ nhàng gọi Lam Chi.
“Lam Chi, Lam Chi…”
Không thấy Lam Chi trả lời.
Khánh Thiền đành tự mình đưa thuốc vào miệng cô bằng miệng mình.
Lam Chi hoàn toàn cảm nhận được, nhưng lúc này, cô thật sự rất mệt, không nói gì nổi cả.
“Nước của…..”
A Minh từ ngoài bước vào, thấy cảnh này thì đứng hình, vội quay mặt đi.
“Đưa đây cho ta…. Tiện thể gót cho ta ly nước, ta khát nước.”
A Minh ngượng ngùng rót nước, đặt thao nước ấm lên giường rồi vội lui ra.
“Ta không ngại, ngươi ngại gì chứ?”
Khánh Thiên uống chút nước.
Rồi nhúng khăn, lau người cho Lam Chi, y cũng chỉ dám lau tay, chân, cổ và mặt, để giúp cô giảm thân nhiệt thôi.
Lam Chi mơ màng, giọng yếu ớt nói.
“Đa tạ huynh.”
“Vậy cô gã cho ta đi.”
“Huynh nằm mơ đi.”
“Ta bảo người nấu cháo cho cô rồi, ăn chút cháo rồi ngủ tiếp nhé!”
“Ừm!”
…
Nhờ sự chăm sóc kỉ lưởng, tận tình ngày đêm của Khánh Thiên, Lam Chi cũng nhanh chóng khoẻ lại.
Cô lại bắt đầu cùng mọi người giúp đỡ người dân.
Không chỉ giúp mọi người dễ dàng xây sữa nhà, đắp đập thân cao, cô còn chỉ người dân cách ngăn ngừa lũ lụt tấn công lâu dài bằng cách trồng cây.
Cô chỉ đạo cho những viện binh của triều đình tích cực trồng cây vên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/2864306/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.