“Được rồi, nghĩ ngơi đi, ngày mai chúng ta tìm Lục Cát Lan đòi lại công bằng cho muội.”
“Không, muội sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Ngày mai muội sẽ xuất cung.”
“Muội xuất cung, lại không có ai bầu bạn với ta nữa rồi.”
“Hay… tỷ cũng đi cùng ta đi, ta sẽ tỷ đến những nơi thú vị nhất.”
“Thôi, muội cứ đi đi, ta ở đây chăm sóc thái hậu.”
“Thái hậu có hàng trăm người chăm sóc, tỷ đừng có đem người ra để viện cớ… tỷ chờ gặp Đông tướng quân thì đúng hơn.”
“Ta còn không biết mặt mũi của người đó.”
“Xì…”
“À mà Khanh Như… muội có nghe đến vị đại thần nào tên là Khánh Long không?”
“Khánh Long? Không, muội chưa từng nghe, sao thế?”
“Ta có một người bằng hữu tên Khánh Long, huynh ấy rất tốt với ta.”
“Khánh Long… muội chưa từng nghe qua… với lại, cả cái hoàng cung này, nếu là Khánh thì chỉ có hoàng huynh của ta là Khánh Thiên thôi.”
Nghe đến đoạn này, Lam Chi có chút suy tư.
“Khánh Long, Khánh Thiên…”
“Sao vậy?”
“Không, không sao… muội ngủ sớm đi, ta về phòng đây.”
“Ừm…”
…
Lam Chi ngờ ngợ chầm chậm đi về, trên đường về thì gặp Khánh Long.
“Lam Chi.”
“Huynh chưa ngủ à?”
“Ừm… ta nghe nói lúc chiều cô và quận chúa đi ra ngoài, hoàng thượng phải cho người đi tìm về, sao thế,… gặp phải chuyện gì à.”
“Không, chút chuyện nhỏ thôi.”
…
“Mà nè…”
“Hửm?”
“Huynh có giấu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/2864298/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.