Lam Chi cho tay vào nước nóng, sau đó bảo.
“Sẽ rất đau, giúp ta đáng ngất cô ấy.”
…
Khanh Như vừa ngất đi, Lam Chi đã dùng sức nhấn vào vết thương.
Dùng lực rất mạnh.
Mạnh đến mức những nam nhân bên cạnh phải rùng mình.
Từng dòng máu đen chảy ra, hết lần này đến lần khác, những chiếc khăn trắng chuyển sang đen rơi xuống đất.
Khanh Như rơi vào hôn mê sâu, nhưng vẫn cảm nhận đau đớn, siết chặc lấy tay Lục Cát Lan.
“Lam Chi, liệu có ổn không?”
“Đây đều là máu độc, nhất định phải lấy ra.”
Sao một hồi loay hoay, Lam Chi thở một hơi,
“Ổn rồi… nhưng tạm thời vẫn cần thuốc men đầy đủ.”
“Cần những loại thuốc gì? Ta sẽ lập tức đi mua.”
Lam Chi viết ra một dãy các thuốc cần dùng, sau đó A Minh chạy đến các thành gần đó để tìm mua.
“Lục tướng quân, ta giao quận chúa lại cho ngài nhé.”
“Ừm.”
…
Lam Chi cùng Khánh Thiên và Đông Tịch Vương ra bên ngoài.
Nhìn hàng trăm hàn nghìn người lính đang nằm dưới mặt đất, nằm trên những vũng máu.
Dẫu cho trong đó vừa có quân ta, vừa có quân địch. Nhưng Lam Chi vẫn không thể không xót xa.
Nét mặt ưu buồn, đôi mi híp lại, nhìn vào khu g cảnh hoang tàn xung quanh, khói từ những tháp đèn bị dập tắt làm cho không khi thêm đượm buồn.
Khánh Thiên nâng cánh tay mình lên, lau đi những vệt máu trên mặt Lam Chi.
“Sao thế?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/2864292/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.