“Khanh Như, muội đã khoẻ chưa, vết thương còn đau không?”
“Muội khoẻ rồi, đa tạ tỷ.”
“Muội phải đa tạ Lục tướng quân kìa. Ngài ấy đã chăm sóc muội cả đêm.”
“Xì… ta cứu huynh ấy một mạng, chăm sóc lại ta một chút, là lẽ đương nhiên mà.”
“Muội còn dám nói, không màng sống chết như vậy, lỡ muội xãy ra chuyện gì thì sao.”
“Lúc đó muội không nghĩ được nhiều như thế.”
“Lần sau không được mạo hiểm như thế nữa. Ở đây là chiến trường, điều kiện hoàn toàn rất thiếu thốn, lỡ ta không cứu được muội, ta và cả Lục tướng quận phải làm sao?”
“Tỷ yên tâm… hoàng huynh không lấy mạng tỷ đâu.”
“Nha đầu này, muội còn dám nói như thế.”
“Quận chúa, người….”
“Lam Chi, muội không muốn thấy người đó.”
“Muội học ở đâu cái tính cố chấp, ngang bướng đó vậy hả?”
“Quận chúa, người cứu thần một mạng, ơn này thần nhất định không quên… sau này, nguyện làm trâu làm ngựa trả cho người.”
“Ngươi…”
“Lục tướng quân à, ngài đừng có cứng miệng như vậy được không, ta cũng không phải người ngoài.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Ngài nói ngài không lo lắng cho Khanh Như đi.”
“Ta tất nhiên rất lo.”
Quận Chúa có nhút vui khi nghe như vậy…. Nhưng Lục tướng quân lại nói thêm.
“Vì quận chúa đã giúp ta chịu một mũi tên… ta tất nhiên phải lo… lỡ quận chúa thật sự xãy ra chuyện gì… ta không biết ăn nói thế nào với hoàng tộc…. Vậy nên, mong là sau này quận chúa đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/2864290/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.