"Cái gì!? Quốc sư!??" Nhất Tiểu Yến há hốc mồm, đập luôn đầu vào ván giường.
"Ai ở đó!?" Âu Dương Kỳ Thiên quát to.
"Ai ui!" Nhất Tiểu Yến vừa xoa xoa cục u trên đầu vừa chui ra từ gầm giường.
Vân Nhung khẽ đưa tay đỡ trán, Âu Dương Kỳ Thiên nhíu mày: "Nhất Tiểu Yến?"
Nhất Tiểu Yến nghe Hoàng thượng gọi tên mình, vội gật gật đầu, còn đưa tay lên nói: "Là nô tỳ! Nô tỳ đây!"
Âu Dương Kỳ Thiên nhíu mày chặt hơn: "Ngươi làm gì ở đây?"
Nhất Tiểu Yến đứng dậy, vừa phủi phủi bụi trên y phục vừa nói: "Nô tỳ tới để trả nợ."
"Trả nợ?" hắn nhướng mày.
"Đúng vậy! Là trả nợ!" Nhất Tiểu Yến gật đầu. Lại thấy Hoàng thượng nhíu mày, nàng đành giải thích: "Ài, chuyện là hôm trước chơi ném đĩa, Bạch huynh...à không, Vương gia lỡ tay ném cái đĩa đi, nô tỳ phải chạy theo để bắt nó. Công nhận lực tay Vương gia mạnh thật, nó bay tới tận đây luôn. Lúc đấy nô tỳ không nghĩ nhiều liền phi vào phòng nhặt đĩa, xong ngửi thấy mùi bánh hoa đào, liền xin Vân Nhung huynh ăn luôn. Cho nên hôm nay nô tỳ tới trả nợ."
Nói xong liền chui xuống dưới gầm giường, lôi lên một đống túi giấy.
"Hoàng thượng, người ăn cùng không?"
Âu Dương Kỳ Thiên khóe môi giật giật, hắn thật không biết nên nói gì cho phải, thế là không nói nữa, trực tiếp ngồi xuống ghế.
Long nhan đang ngồi cạnh, áp lực tăng gấp bội, nhưng Nhất Tiểu Yến là ai cơ chứ? Nàng có thể bị cái khí thế này của Hoàng thượng lấn át ư? Không đâu. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-tim-my-nam/1630566/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.