Nếu không có họ, có lẽ hắn đã chế.t ở góc nào đó từ lâu rồi.
Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, hắn không nên đổi lại họ Bùi này nữa, hương hỏa của Phó gia thì để nhi tử của hắn kế thừa vậy.
Bùi Mặc âm thầm suy nghĩ sắp xếp, hoàn toàn không để ý bản thân hắn hiện tại ngay cả nương tử vẫn còn chưa có.
Tuy nhiên, được thăng quan tiến chức dù sao cũng là đại hỷ sự làm rạng rỡ dòng họ, hắn cũng muốn đưa Phó Nguyệt trở về thành Thanh Châu báo với tổ tông, cha nương một tiếng.
Bùi Mặc lựa thời gian thích hợp để thảo luận cụ thể chuyện này với Phó Nguyệt.
Trước tiên, hắn đưa một khay vàng bạc và ngân phiếu cho Phó Nguyệt, cảm thấy hơi xấu hổ khi muốn nhờ muội muội giúp đỡ.
“???” Phó Nguyệt nhìn số ngân lượng xa xỉ trên bàn, băn khoăn khó hiểu rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ca ca, thứ này để làm gì vậy?”
“Cái này…… viện trạch và ngân lượng do bệ hạ ban thưởng, muội cứ cầm lấy xem nên bố trí như thế nào.”
Việc này đã sớm được quyết định rồi, Phó Nguyệt cũng không từ chối. Bệ hạ còn ban cho Tiêu Thái một tòa đại viện. Một tòa phải dọn dẹp, hai tòa cũng phải dọn dẹp. Chỉ cần tìm người để làm một thể là được.
Trạch viện mà bệ hạ ban thưởng chủ yếu là gia sản bị tịch thu của những tội thần triều đình trước kia, nếu là trạch viện đã bỏ từ lâu, có lẽ bên trong sẽ hơi hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628547/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.