Khi Phó Nguyệt tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Những điều nàng muốn nói, muốn hỏi đều chưa nói được...
Phó Nguyệt xoa xoa thắt lưng, oán giận đánh vài cái lên chiếc gối của Tiêu Thái.
Nàng đã nói rồi, hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị từ sáng sớm. Hiện tại...
Quả nhiên, chờ đến khi Phó Nguyệt thay đồ xong xuôi bước ra, Thạch bà bà và Tuyết Nhạn đều cười hỏi nàng có muốn ăn cháo hay không, để trù phòng hâm nóng cho nàng.
Phó Nguyệt đỏ mặt, ra vẻ trấn tĩnh gật đầu. Từ sau nửa đêm nàng đã thấy đói bụng rồi...
Anan
Người trong phủ đã sớm ăn cơm xong, sau khi Phó Nguyệt ăn được một chút, nàng hỏi Thạch bà bà: "Sau khi A Giản tỉnh lại có thấy ảo não hay không?"
Thạch bà bà buông việc trong tay xuống, gật đầu: "Tiểu Nguyệt, con đoán rất chuẩn. Sau khi tỉnh lại, tiểu tử kia phát hiện hôm qua mình không đợi được A Thái về đã đi ngủ, tự nhiên thấy hờn dỗi."
"Cũng may sau đó A Thái có qua nói chuyện với hắn, an ủi nói hôm qua đã gặp mặt trò chuyện với hắn rất nhiều, mới có thể dỗ tiểu tử kia vui vẻ đi học."
"Vậy thì tốt rồi. Tính tình A Giản khá cố chấp, đã nhận định chuyện gì là nhất định phải làm. Nếu con đã đồng ý với đệ ấy thì không thể lừa đệ ấy được."
"Còn không phải vậy sao."
"Vậy còn A Thái ca và Nhu Nhu đâu rồi, sao con không thấy hai người bọn họ đâu hết?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628539/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.