Quả nhiên, đợi sau khi Tiêu Thái về đến nhà thì Nhu Nhu và Tiêu Giản đều đã đi ngủ rồi.
Phó Nguyệt theo lời tới nhẹ nhàng gọi hắn dậy, nhưng Tiêu Giản chỉ mơ mơ màng màng trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ.
Phó Nguyệt lo lắng lỡ ngày mai đứa nhỏ tỉnh dậy, bởi vì bỏ qua việc này mà cảm thấy thương tâm, vậy nên nàng đã kêu Tiêu Thái đang ở trước sân vào đây.
Phó Nguyệt bất đắc dĩ giải thích: "Hôm nay A Giản nói nhất định phải chờ chàng về để nói chuyện với chàng, nhưng bây giờ đệ ấy ngủ rồi. Chàng khẽ gọi đệ ấy xem, nếu đệ ấy tỉnh thì chàng nói chuyện với nó hai câu, nếu không thì bỏ đi, cũng đỡ cho ngày mai đứa nhỏ lại buồn rầu."
Tiêu Thái gật đầu, ngồi xuống trước đầu giường Tiêu Giản.
Một năm không gặp, tiểu tử này bộ dạng không rồi, da dẻ hồng hồng, nhìn một cái là biết cuộc sống trôi qua rất tốt.
Hắn nhè nhẹ vỗ trán đệ đệ, thấp giọng kêu: "A Giản, A Giản, ca ca về rồi này."
"Ca ca?" A Giản híp mắt, giọng nửa tỉnh nửa mơ.
"Đúng vậy, ta về rồi."
"Ca ca, A Giản rất ngoan... Nghe lời tẩu tử, chăm sóc Nhu Nhu..." Lầm bầm được mấy câu, hắn lại nghiêng đầu nặng nề thiếp đi.
Môi Tiêu Thái mím lại, ánh sáng lay động chiếu rọi sự nhu hòa trong mắt nam nhân.
"Ca ca biết, ca ca biết hết." Tiêu Thái đứng dậy đắp lại chăn cho đệ đệ, sau đó nói khẽ bên tai hắn. "Vất vả cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628535/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.