La Đình Dũng nói như thế, nếu cự tuyệt thì có vẻ cô phụ ý tốt của phu nhân. Bùi Mặc bất đắc dĩ đành phải nhận lấy, ít nữa chuẩn bị nhiều hậu lễ một chút để tặng lại là được.
Trời dần sáng, mọi người không hàn huyên nữa, xoay người lên ngựa.
Bùi Mặc phóng ngựa chạy trước dẫn đầu.
Ra roi thúc ngựa, không đến một canh giờ, mọi người đã vào thành Miên Bạc.
Nhìn thấy đường phố, cửa hàng yên bình quen thuộc, láng giềng qua lại quen thuộc, Bùi Mặc mới thực sự có cảm giác bình yên trở về nhà sau khi bình định chiến sự.
Bùi Mặc xuống ngựa, ném dây cương cho thân vệ, còn chính mình bước nhanh vào một quán rượu.
Trong quán rượu nhỏ có lưa thưa mấy khách quen ngồi uống rượu c.h.é.m gió. Trong tiệm chỉ có một mình bà chủ, đang đưa lưng về phía cửa để bổ sung đồ nhắm rượu lên cho các khách nhân.
Vóc người bà cao gầy, mặc dù tóc bên thái dương đã nhiễm trắng phong sương, nhưng búi tóc kia không một sợi bị rối, vừa nhìn đã biết là một phu nhân khôn khéo lanh lẹ.
Nghe được động tĩnh ngoài cửa, bà chủ vẫn không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi: “Ngài uống rượu gì? Uống tại chỗ hay mang đi?”
Bùi Mặc dừng bước, cổ họng nghẹn ngào một chút, mới nhẹ giọng kêu: “Nương……”
Chén trong tay bà chủ run lên, rơi vào trong đĩa rau, nhưng hiện tại bà không rảnh lo nhặt chén ra.
Bà đột nhiên xoay người lại, khó tin mà nhìn về phía nhi tử cao lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628513/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.