Phó Nguyệt ngồi dựa vào đầu giường, ôm Diệp Thiên Linh vào trong n.g.ự.c vuốt xuôi mái tóc rối tung của nàng rồi khuyên giải, an ủi: “Công chúa nói rất đúng, hắn không xứng để muội phải rơi nước mắt vì hắn.”
Diệp Thiên Linh mở to hai mắt, m.ô.n.g lung nhìn về phía ngoài cửa sổ, nàng hít hít mũi nhẹ giọng hỏi: “Biểu tẩu, tẩu nói xem vì sao Dương Hiền Tư phải làm như vậy? Lời hắn nói có câu nào là thật không?”
Việc đưa ra lời hứa, người nọ tuân thủ hứa hẹn thì đó là thật, hắn không tuân thủ thì sẽ thành nói dối.
Diệp Thiên Linh: “Vì sao hắn không thể giống cha, giống biểu ca chứ? Sao cứ phải trái ôm phải ấp mới thỏa mãn chứ?”
“Cho dù hắn chủ động mở miệng nói muốn nạp thiếp với muội chứ không phải lén nuôi dưỡng người ở bên ngoài thì muội cũng không tức giận như thế.”
Nạp thiếp thì có thể tiếp nhận sao? Phó Nguyệt lẳng lặng nghe nàng nói hết.
Diệp Thiên Linh ngửa đầu nhìn về phía nàng: “Biểu tẩu, muội nên làm cái gì bây giờ?”
Trong suy nghĩ của Phó Nguyệt không muốn khuyên nàng chịu đựng.
Nam nhân lừa dối lén ra ngoài, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…… Huống chi đây lại là thời đại nam tử có thể hợp pháp nạp thiếp trái ôm phải ấp.
Anan
Quan trọng là ngươi có thể chịu đựng chia sẻ phu quân mình với nữ nhân khác sao?
Phó Nguyệt nhẹ giọng nói: “Thiên Linh, nên làm như thế nào thì tự trong lòng muội quyết định.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628493/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.