Nếu nội dung trên giấy viết thư đều là sự thật thì Dương Hiền Tư đã qua lại cùng với Dương biểu muội từ cả tháng trước, thế mà hắn vẫn luôn gạt nàng.
Trước khi xuất phát đi phương bắc tránh nóng, hắn còn nồng tình mật ý với nàng. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến chuyện mà Dương Hiền Tư đã làm, những lời đã hứa, Diệp Thiên Linh liền thấy buồn ói.
Tề Đồng nâng cằm Diệp Thiên Linh lên, lấy khăn lau nước mắt cho nàng.
“Khóc cái gì? Hắn không xứng để con khóc vì hắn!”
Hai mắt Diệp Thiên Linh đẫm lệ mơ hồ, ôm ngực: “Nương, nơi này của con đau quá.”
Làm bạn với nhau từ thuở niên thiếu, bọn họ từng hứa hẹn tình ý cùng nhau, nàng đã từng vui mừng khôn xiết vì tìm được lang quân như ý. Mặc dù nàng nhập phủ hai năm mà chưa có tin vui, Dương Hiền Tư cũng vẫn luôn an ủi nàng không vội, không vội. Chỉ nói hiện tại hai người bọn họ rất tốt, còn về phía con cái, duyên phận chưa tới thì không bắt buộc. Cho nên Diệp Thiên Linh chưa bao giờ thật sự lo lắng, mỗi ngày sống nhẹ nhàng tự tại như thời còn khuê các chưa thành hôn
Nhưng hiện tại mới chẳng được lâu, thế mà Dương Hiền Tư đã âm thầm nuôi dưỡng người sau lưng nàng, mà người đó lại là ngoại thất!
Sao hắn có thể khinh nhục nàng như thế, để mặt mũi nàng vào đâu chứ.
Giỏi lắm Dương Hiền Tư! Giỏi lắm Dương Tuyết Liên!
Tề Đồng lạnh lùng như băng sương, thấy nữ nhi khóc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628491/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.