Cả nhà bận rộn vội vàng chuẩn bị, thoáng một cái thời gian đã trôi qua.
Đêm trước khi đi, Thạch bà bà tới ôm Nhu Nhu đi, để hai phu thê bọn họ có không gian nói lời tạm biệt.
Tiêu Thái ôm nữ nhi, chôn mặt trên xiêm y mềm mại của con bé, hít một hơi thật sâu.
Nhu Nhu nghĩ cha đang muốn chơi đùa với bé, cười ha hả trốn tránh, miệng lóng ngóng kêu: "Cha, cha..."
Tiêu Thái ôm nữ nhi trong lòng, than nhẹ: "Nhu Nhu phải ngoan ngoãn nghe lời nương, chờ cha trở về... cũng đừng quên cha."
Nhu Nhu nháy đôi mắt to tròn như hai hạt thủy tinh đen láy: "Khách khách khách." Con bé cười rồi dựa sát vào Tiêu Thái, trát nước miệng lên mặt cha nó.
Tiêu Thái bất đắc dĩ phải đưa nữ nhi cho Thạch bà bà.
Thạch bà bà cẩn thận nhận đứa nhỏ, ngẩng đầu thở dài nhìn Tiêu Thái: "Nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện trong nhà con đừng quan tâm, phải bình an trở về."
"Tiểu Nguyệt tuổi còn trẻ, A Giản Nhu Nhu lại còn nhỏ, còn phiền Thạch bà bà phải lo lắng."
Anan
"Ai, bà bà ta cũng chỉ biết làm mỗi việc đó thôi, giúp Tiểu Nguyệt chăm sóc cho bọn nhỏ." Thạch bà bà nghiêng đầu nhìn Phó Nguyệt đang im lặng trải giường ở phía sau, nói với Tiêu Thái. "Ngày mai phải khởi hành rồi, hai vợ chồng các con có điều gì cần nói thì đừng để trong lòng, sẽ làm tổn thương tình cảm. Tiểu Nguyệt cũng không nỡ để con chịu khổ đâu."
Tiêu Thái biết bà có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628458/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.