Phó Nguyệt tiếp nhận ngọc bội chậm rãi vuốt ve.
Toàn thân Ngọc bội xanh biếc, tinh xảo đặc sắc. Bên trên hai miếng ngọc hình bán nguyệt có một con uyên ương đang khoe múa khắc hoạ sinh động như thật. Nếu sáp nhập chúng lại thì ở chỗ đó là một hình tròn hoàn chỉnh.
Vừa thấy là biết giá trị xa xỉ.
Tiêu Thái thấy nàng vui vẻ thưởng thức, liền cầm nửa cái trong tay Phó Nguyệt ra, trầm giọng nói: “Năm đầu tiên là trong nhà không giàu có, về sau lại có cửa hàng, Nhu Nhu cũng bận rộn với cả đống việc. Ta vẫn luôn không chính thức mua một chút trang sức cho nàng.”
Nhắc tới quá khứ đã qua, từng ngày sinh hoạt từ nông gia đến thành Thạch Châu rồi lại đến Vân Kinh lần lượt hiện ra trước mặt bọn họ.
Tiêu Thái quan sát kỹ lưỡng nương tử vẫn xinh đẹp nõn nà, trên đầu nàng chỉ mang theo mấy cây trâm ngọc, hơi mộc mạc một chút.
Nét mặt Tiêu Thái ảm đạm: “Nàng gả cho ta, lao tâm lao lực mà lo liệu gia nghiệp, thế mà ta lại không thể cho nàng mặc vàng đeo bạc và đám người hầu kẻ hạ”
Phó Nguyệt vốn đang âm thầm thổn thức, xúc động, càng nghe Tiêu Thái nói càng cảm thấy hắn tự coi thường mình. Phó Nguyệt vươn ngón tay tinh tế trắng nõn để ở giữa môi Tiêu Thái, cười nhạt lắc lắc đầu đối với hắn.
Từ lúc ban đâu gả cho Tiêu Thái đến bây giờ, nàng không hề cảm thấy ấm ức. Đây là mái nhà mà nàng muốn, cuộc sống mà nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628441/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.