Thạch Dương ngước theo tầm mắt Diệp An nhìn qua, nam nhân lôi thôi suy sút kia đi ngang qua người bọn họ, lại không hề hứng thú ngẩng đầu liếc bọn họ một cái.
Đám người đi qua, Thạch Dương lạnh nhạt lại ghét bỏ nói: “Là Tiêu Đại Bảo.”
Tiêu Đại Bảo?
Nghĩ đến trước đó Ngô thúc tới thành Thạch Châu đã âm thầm bố trí việc, Diệp An híp híp mắt. Xem ra trước khi đi hắn còn phải tìm người hỏi chút chuyện cũng nên.
Thạch Dương: “Diệp An ca, chúng ta mau lên núi đi.”
“Đi đi đi.” Diệp An thu hồi sự lạnh lẽo trong mắt, lại như không có việc gì treo nụ cười đuổi kịp Thạch Dương.
Phó Nguyệt chuẩn bị cho sư phụ Tôn Trường Minh không phải vải vóc, mà trực tiếp chuẩn bị cho ông hai bộ áo bông và đôi giày ấm áp.
Đối với chuyện của nhà cữu cữu, Tiêu Thái cũng không hề giấu giếm.
Ánh mắt Tôn Trường Minh nặng nề dừng ở trên giấy, khuôn mặt nghiêm nghị như một bức tượng đá trầm mặc. Mọi người không đoán được ông suy nghĩ cái gì.
Diệp An còn cảm nhận được trên người ông có một cỗ khí tức giống hệt lão gia Diệp Trạch cùng với Ngô thúc nhà hắn, đó là khí thế sắc bén lạnh băng từ trong biển m.á.u nơi chiến trường c.h.é.m giế.t mà có.
Cho nên mặc dù Diệp An biết ăn nói, cũng không dám làm càn ở trước mặt Tôn Trường Minh.
Mọi người an tĩnh đợi trong chốc lát, Thạch Dương thăm dò nhìn nhìn ông, lên tiếng hỏi: “Trường Minh thúc, thúc có thư tín muốn mang cho A Thái ca không?”
Tôn Trường Minh phục hồi tinh thần lại, muốn nói gì đó lại nuốt trở vào, chỉ nói: “Không cần. Bên ngoài không thể so với trong nhà, bảo hai người bọn họ làm việc gì cũng lưu ý một chút, chăm sóc tốt A Giản cùng Nhu Nhu.”
“Vâng, cháu nhất định sẽ chuyển lời.” Thạch Dương bảo đảm nói.
Tôn Trường Minh gấp lại thư của Tiêu Thái, đứng lên nhìn về phía Thạch Dương: “Chỗ ta còn tồn lại một ít da, ngươi giúp ta mang cho hai người bọn họ, tự dùng hoặc tặng người đều được.”
Khí thế của ông nghiêm nghị, Thạch Dương ở trước mặt ông bất giác thuận thế nghe theo: “Vâng, ta nhớ kỹ.”
“Vậy các ngươi chờ một lát, ta đi lấy lại đây.”
Nói xong, Tôn Trường Minh đi nhanh tới kho hàng.
Số da mà Tôn Trường Minh để lại đều là loại thượng đẳng, ban đầu định lưu trữ bán một thể, lần này hắn không giữ lại bất kỳ bộ nào, đều đóng gói cho đồ đệ hết.
Nhà cao cửa rộng quyền quý như Dũng Nghị Công phủ, nào có thứ gì tốt mà chưa thấy chứ.
Trong thư Tiêu Thái đều nói rất đúng, không oán giận cái gì, nhưng Tôn Trường Minh vẫn hơi không yên lòng. Nhưng hiện tại ông cũng không giúp được bọn họ chuyện gì.
Càng đến cuối năm da sẽ càng đắt, không ít người sẽ chọn mua hoặc đặt mua. Chậm chân khả năng không tìm được loại da tốt.
Anan
Tôn Trường Minh liền nghĩ những thứ tồn trong tay này đều cho bọn hắn hết, nếu ở Vân Kinh muốn đưa lễ xã giao thì cũng không đến mức keo kiệt.
Sau khi Thạch Dương và Diệp An tiếp nhận tay nải, Tôn Trường Minh liền tiễn bọn họ đi ra ngoài.
Trở lại thôn, quả nhiên Trương thẩm đã chuẩn bị một đống thức ăn lớn. Thấy xe ngựa bọn họ lại đây, Trương thẩm nhiệt tình muốn bưng đồ vật lên, Thạch Dương sao có thể khiến bà mệt nhọc, vội vàng nhận lấy.
“Trương thẩm, chúng ta tới bưng là được rồi. Có phải là mấy thứ trên bàn này phải không?”
“Đúng! đồ vật mà ta chuẩn bị cho A Thái Tiểu Nguyệt đều ở chỗ này.”
“Được rồi, thẩm ngồi nghỉ ngơi đi.”
Mấy nam tử khỏe mạnh thành thạo, chỉ một lát đã dọn xong.
Tôn Trường Canh đưa thư tín đã viết xong cho Thạch Dương, cũng dặn dò đơn giản vài câu, bảo bọn họ chú ý an toàn trên đường, đừng đi đường vào ban đêm.
“Vâng. Tôn thúc ngài yên tâm, ta nhớ kỹ.”
“Biết ngươi còn phải trở về thu dọn đồ đạc nên không giữ ngươi lại nữa.”
Thạch Dương cảm tạ hai người bọn họ, lên xe ngựa rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]