Là vì ca ca thường nói A Giản ngoan, chưa bao giờ đánh A Giản, Nhu Nhu cũng là bảo bối ngoan, không thể đánh.
Diệp Thiên Trung cũng chạy theo che ở trước mặt hai cái bánh bao nhỏ, hắn ưỡn n.g.ự.c không biết sợ mà nói với biểu ca: “Biểu ca, ca đánh đệ đi! Đệ không sợ đau.”
Nhu Nhu còn tưởng là tiểu thúc thúc đang chơi đùa với nàng, vì vậy liền bắt lấy tay Tiêu Giản rồi “Ê ê a a” mà cười.
Nghe được tiếng cười đáng yêu của cục bột nếp, Diệp Thiên Trung cảm thấy chính mình đưa ra lựa chọn là chính xác.
Hắn là nam tử hán, có nguy hiểm thì phải che chở cho trước mặt đệ đệ và cháu gái.
Nháy mắt chính mình liền thành người xấu đánh con nít, Tiêu Thái bất đắc dĩ mà xoa nhẹ đầu Diệp Thiên Trung: “Không đánh, không đánh ai cả.”
“Thật sự?” Diệp Thiên Trung còn tích cực mà chứng thực.
“Thật sự.” Tiêu Thái dở khóc dở cười.
Mọi người trong phòng bị ba kẻ dở hơi này làm cho tức cười, nỗi sợ hãi và lo lắng vừa rồi liền bay đi theo đó.
Phó Nguyệt nhìn đám nam nhân từ nhỏ đến lớn nuông chiều nữ nhi mình, cười thở dài. Thôi, xem ra về sau nàng vẫn phải cứng rắn để dạy dỗ nữ nhi cũng nên.
Mới đầu, Nhu Nhu cũng chỉ biết hoạt động một chút, dịch hai bước rồi nằm sấp xuống nghỉ ngơi một lát. Không lâu sau, thời gian con bé bò càng lâu hơn, thông minh hoạt bát, chỉ cần không chú ý là bò đi xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628418/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.