Là biểu thiếu phu nhân đã trở lại!
Thơ Họa kinh hoảng mà cắn môi, lại kêu một tiếng Tiêu Thái: “Biểu thiếu gia!”
Tiêu Thái nghe được giọng nói quen thuộc, căn bản không rảnh chú ý tới có người còn nằm trong phòng.
“Tiểu Nguyệt!” Hắn mỉm cười, hiếm khi bộc lộ ra cảm xúc trong lòng, bò dậy đi xiêu xiêu vẹo vẹo về phía cửa phòng.
Thơ Họa vừa đau vừa sợ, một nhịp thở không thông khiến nàng ta té xỉu ở trên mặt đất.
Phó Nguyệt vừa mở cửa đã bị Tiêu Thái toàn thân nồng nặc mùi rượu ôm chầm lấy.
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt……” Tiêu Thái khom lưng cọ ở hõm vai Phó Nguyệt hít hà một hơi thật sâu, đây mới là mùi vị của Tiểu Nguyệt, thơm thơm ngọt ngọt.
“Chàng đứng yên nào, ta không đỡ nổi chàng đâu.” Phó Nguyệt bất đắc dĩ mà đẩy nhẹ hắn, “Vừa mới xảy ra chuyện gì thế?”
Tiêu Thái nghe lời mà cố gắng đứng yên, tư duy lại chậm chạp, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Muỗi ồn quá, đánh muỗi…… Ta phải đợi Tiểu Nguyệt.”
“Được được được, ta đang ở đây rồi.”
Nàng nhìn xuyên qua Tiêu Thái thấy được tình hình trong gian chái phòng.
Chỉ thấy giá trưng bày đồ cổ nghiêng lệch, vật trang trí bên trên đều rối loạn, mà bên dưới giá trưng bày đồ cổ lại có Thơ Họa đang nằm trên mặt đất với xiêm y hở hang, bên chân là mảnh sứ vỡ cùng với vết máu.
Tầm mắt Phó Nguyệt ngừng ở chỗ cổ áo hơi nới rộng của Thơ Họa, hai mắt dần dần lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628407/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.