Phó Nguyệt đi đến trước mặt Đồ Ngọc Hồng thong thả ung dung hành lễ: “Biểu cữu mẫu.”
“Ôi chao, đều là người một nhà, không cần đa lễ.” Đồ Ngọc Hồng nắm lấy cánh tay Phó Nguyệt, lôi kéo nàng đứng lên, “nương tử của biểu cháu ngoại cũng thật lanh lợi, nào, lần đầu gặp mặt, mau nhận lấy đi.”
Trong tay nha hoàn đứng sau lưng Đồ Ngọc Hồng đã sớm chuẩn bị ổn thỏa túi tiền liền nhét vào tay Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt cười tiếp nhận, sau đó giao cho Tình Tước cầm: “Phó Nguyệt cảm tạ biểu cữu mẫu.”
“Đứa trẻ ngoan. Nào nào nào, đây là hai biểu muội của cháu…”
Bên này các nàng gặp mặt người nhà thân thiết với nhau, có người ánh mắt như có như không dừng ở túi tiền mà Tình Tước thu hồi về.
Túi tiền lớn thật! So với túi tiền bình thường treo ở bên hông còn lớn gấp hai ba lần.
Thấy Phó Nguyệt cùng Tình Tước cầm nhẹ nhàng, bên trong không giống như là đựng vật nặng gì.
Anan
Vậy sẽ là cái gì chứ? Nhất định cũng là đồ vật giá trị xa xỉ. Phải biết rằng Diêu gia chính là thương nhân với hoàng gia đó.
Diêu gia là nhà ngoại của Dũng Nghị Công, hơn mười năm nay trở thành đại thương gia số một số hai của hoàng gia triều Lý, trà cùng gạo tẻ Vĩnh Dương là xuất phát từ nhà hắn cung cấp cho hoàng thất. Những sản nghiệp còn lại cũng nhiều đến mức không đếm xuể, chẳng qua mọi cử chỉ, hành động của Diêu gia đều khiêm tốn, người ngoài không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628404/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.