“Bán bán bán!” Môi giới Lưu ân cần mà tiến lại gần, kéo tiểu tử trên mặt đất kia ra.
Con trai độc nhất của Thạch bà bà là con bạc tồi tệ, mặc kệ trong nhà già trẻ lớn bé, suốt ngày chỉ muốn tới sòng bạc để làm giàu, nếu về nhà thì đương nhiên là vì thua cuộc mới về lấy tiền.
Nhưng từ khi nương tử Thạch gia không có tiền xem bệnh, qua đời ít lâu sau đó thì trong nhà không có người nào có thể kiếm tiền, chỉ có Thạch bà bà cực khổ nuôi dưỡng hai đứa cháu nhỏ.
Nhưng đứa con này còn không bằng cả súc vật, về nhà lục lọi không được tiền liền đánh chửi trút giận lên đứa nhỏ, lão nương hắn ngăn lại mà hắn cũng không buông tha.
Cuối cùng bán cả ba người cùng một lúc cho môi giới Lưu, chỉ đổi được năm lượng bạc liền lại đi tới sòng bạc say sưa ở đó.
Đối với đứa con trai này, Thạch bà bà khóc đến mờ mắt, lòng đau như cắt, chỉ than thân trách phận bản thân mình rốt cuộc tạo ra nghiệt gì mới sinh ra một đứa tai hại như vậy.
Khi bị bán, Thạch bà bà hoàn toàn hết tình nghĩa với hắn, chỉ hi vọng có thể gặp được chủ nhân tốt bụng nào đó cùng mua ba bà cháu bọn họ. Có thể cho bọn họ tiếp tục sống sót qua ngày, sau này có làm trâu làm ngựa cũng cam lòng.
Ai mà ngờ được, đợi mấy ngày, cháu gái nhỏ lại bị bán cho nơi dơ bẩn kia!
Môi giới Lưu lúc ấy nghĩ, bé trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628234/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.