Chương trước
Chương sau
Trước ngày khai trương một ngày Phó Nguyệt hơi lo lắng một chút.

Rõ ràng đã nằm xuống ngủ ngon, Phó Nguyệt lại bò dậy.

Tiêu Thái nghi hoặc: “Tiểu Nguyệt nàng đi đâu thế? Muốn cái gì để ta đi lấy là được.”

Phó Nguyệt từ đuôi giường bước xuống đất mặc quần áo, tùy ý trả lời: “A Thái ca, chàng cứ đi ngủ trước đi, ta đi đếm lại điểm tâm xem đã.”

Hai ngày nay bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng bốn loại điểm tâm.

Bánh trứng gà, bánh ruốc chà bông, bánh mì nướng kẹp mứt mận, bánh kem vị sơn trà hơi to một chút, có thể căn cứ theo nhu cầu của khách mà tiến hành làm ra bánh kem hoàn chỉnh, vì không rõ lắm giá thị trường nên Phó Nguyệt chỉ làm trước mấy cái, tác dụng chủ yếu là dùng để triển lãm.

Lúc chạng vạng đã bỏ từng cái bánh điểm tâm vào trong quầy hàng, Phó Nguyệt và Tiêu Thái đã cùng nhau kiểm đếm rõ số lượng.

Hiện tại Phó Nguyệt thật sự không ngủ được, trong lòng chung quy lại là vướng bận cho việc của ngày mai, ngẫm nghĩ một lát nàng liền quên mất số lượng vừa mới đếm xong.

Phó Nguyệt mặc xong quần áo, một lần nữa cầm lấy sổ sách mới đã được chuẩn bị sẵn, dự định đi đến tiền viện nhìn xem.

Tiêu Thái bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng đứng dậy đi cùng với nàng.

Một lần nữa ghi lại rõ số lượng bánh, Tiêu Thái nắm tay Phó Nguyệt trở về phòng ngủ.

Hắn trêu chọc mà cười nói: “Bây giờ nàng đã đếm rõ chưa?”

Phó Nguyệt còn đang lật xem sổ sách trong tay, không chú ý tới cảm xúc của hắn, nghiêm túc gật gật đầu: “Số lượng rõ ràng, ta cũng nhớ được rồi.”

Nàng giơ giơ cuốn sổ trong tay lên: “Nhớ rõ số lượng trong sổ sách thì đêm mai ta mới có thể đối chiếu được.”

Tiêu Thái dở khóc dở cười: “Được rồi, được rồi, được rồi, nhớ kỹ rồi thì chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”



Ngày 18 tháng 5, trời quang mây tạnh, Tiêu Thái đưa Tiêu Giản đi tới trường tư thục trước.

Anan

Giờ lành đã đến.

Tiêu Thái và Phó Nguyệt châm lửa đốt pháo trúc treo ở cạnh cửa, dưới một tràng tiếng hoan hô cổ động cùng nhau kéo vải lụa đỏ che tấm biển ra.

Chữ “Phúc Khí Điềm Phẩm” được viết theo lối rồng bay phượng múa, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Xác pháo hồng nổ tung bay lượn đầy trời, hai người bọn họ nhìn nhau cười.

Phó Nguyệt đứng ở trước cửa hàng, hào phóng mà cười nói: “Cảm tạ các vị phụ lão hương thân ủng hộ, cửa hàng mới khai trương, trong vòng ba ngày cửa hàng khai trương sẽ giảm giá toàn bộ 20%, số lượng có hạn, ai tới trước thì được trước!”

Dứt lời, bọn họ liền trở về cửa hàng.

Toàn bộ quầy được kết nối theo hình chữ L, Phó Nguyệt đứng ở trước quầy bên trái phụ trách ghi sổ sách và thu tiền, Tiêu Thái thì đứng ở đằng sau quầy hàng, phụ trách lấy bánh trên mấy cái bàn dài, có những bồn hoa tươi ngăn cách thành những ngăn nho nhỏ.

Toàn bộ cửa hàng vừa sạch sẽ sáng sủa, vừa ấm áp thoải mái.

Dù sao cũng là thức ăn, nếu bày trực tiếp ở trên mặt quầy, Phó Nguyệt lo lắng người đến người đi sẽ làm ô uế điểm tâm, liền bày biện chúng lần lượt ở phía sau tủ bát dựa vào tường, lấy tấm rèm voan mỏng để che phủ lên.

Trên mặt quầy bày biện mấy cái bánh mẫu, có đặt một mảnh gỗ nhỏ đánh dấu giá cả, khách khứa có thể lại gần xem, nếu muốn có thể lấy từ ngăn tủ bát ở phía xa ra.

Trên đường Thanh Vân mới khai trương một cửa hàng điểm tâm độc đáo và mới mẻ, tin tức này đã được lan truyền từ những nhà giàu ra, thu hút sự chú ý của không ít người.

Tiệc mừng thọ của Uông lão phu nhân không phải ai cũng có thể đi vào.

Cho nên rất nhiều người chỉ nghe phong phanh được vài câu, hơn nữa chủ quán nói khi bán ra giảm giá 20% toàn bộ, số lượng có hạn, từ xưa đến nay người mua luôn thích xem cảnh tượng náo nhiệt và mua được giá rẻ.

Hôm nay cửa hàng của Phó Nguyệt khai trương, bên ngoài đã có một đống người tụ tập.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.