Nghe thấy Phó Nguyệt nói muốn đưa Tiêu Đại Bảo tới quan phủ, Tiêu Thái tránh khỏi tay của người bên cạnh, sau đó lại đi về phía Tiêu Đại Bảo.
Thôi Hạnh Hoa lo lắng đến mức nhào vào người con trai mình, ôm chặt hắn vào trong lồng ngực, lắp bắp mà phản bác: “Đưa, đưa…… Đưa tới quan phủ gì chứ. Con trai ta sẽ không đi tới chỗ đó!”
Tiêu Thái: “Nếu hắn dám làm thì phải sẵn sàng nhận trả giá.”
Thôi Hạnh Hoa còn cãi bướng không thừa nhận.
Nhưng không ai quan tâm bà ta chống chế thế nào, người ta đều nhìn thấy trước mắt, đám cháy này là do Tiêu Đại Bảo đốt.
Bóng đêm đen kịt.
Tôn Trường Canh sai người bắt Tiêu Đại Bảo vào từ đường Tôn thị giam giữ, cụ thể định tội thế nào thì chờ ngày mai tính sau.
Trên sân viện ngoài trưởng thôn còn có một ít trưởng lão trong tộc cũng có mặt.
Đối với quyết định của Tôn Trường Canh, ngay cả đám trưởng lão của dòng họ Thôi thị cũng không lên tiếng ngăn cản.
“Buông con trai ta ra”. Thôi Hạnh Hoa không ngăn được bọn họ khiêng Tiêu Đại Bảo rời đi, khóc gào đuổi theo.
Lo lắng hãi hùng một ngày, mọi người đều mệt mỏi.
Phó Nguyệt và Tiêu Thái lần lượt cảm tạ người dân trong thôn giúp đỡ dập lửa rồi tiễn bọn họ đi.
Trăng rất sáng, lửa đã bị dập tắt, nhưng phòng chính của Tiêu gia cùng phòng bếp bị cháy sụp một nửa.
Khói đặc gay mũi vẫn còn, không thể vào ở ngay lúc này được.
Trương thẩm mời Phó Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, chi bằng hôm nay các ngươi ở tạm tại nhà chúng ta đi, ngày mai lại trở về thu dọn.”
Trong thành đã cấm đi lại vào ban đêm nên không vào được, gần đây đương nhiên cũng không có khách điếm nào có thể cho bọn họ nghỉ ngơi.
Phó Nguyệt cảm tạ ý tốt của Trương thẩm, cùng Tiêu Thái ôm Tiêu Giản đi tới nhà trưởng thôn.
Trương thẩm dọn dẹp phòng ở của tiểu nhi tử Tôn Thế Thịnh, để bọn họ tạm thời nghỉ một đêm.
“Tiểu tử Thế thịnh kia mỗi tháng cũng trở về mấy ngày, phòng này hiện không có ai ở, các ngươi ở tạm nhé, chờ đến khi sửa soạn xong nhà ở thì dọn về cũng được.”
Phó Nguyệt: “Trương thẩm đừng lo, chúng cháu tạm chắp vá một đêm là được.”
Tiêu Giản được ca ca ôm, một lần nữa có cảm giác an toàn, lúc này đã mơ màng sắp ngủ.
Anan
Giường trong phòng Tôn Thế Thịnh không lớn, Trương thẩm liền nói: “Nếu không để A Giản cho ta, để nó ngủ cùng Đại Ngưu.”
Tiêu Giản mơ mơ màng màng, ôm chặt ca ca không muốn bị Trương thẩm ôm đi.
Phó Nguyệt: “Không sao đâu, đứa trẻ này hôm nay bị hoảng sợ, cứ để đệ ấy ở cùng chúng cháu cũng được.”
Trương thẩm bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, dọn dẹp qua một chút rồi trở về phòng mình.
Phó Nguyệt mang nước ấm tới, lau sạch sẽ khuôn mặt loang lổ nước mắt của Tiêu Giản và đôi chân của cậu bé, sau đó đặt cậu bé xuống giường ngủ.
Chờ hai người bọn họ rửa mặt xong, Tiêu Thái nằm ở bên trong ôm lấy Phó Nguyệt, trong lòng mới vững tâm lại.
Tiêu Thái ngẫm nghĩ đến quy tắc ở trong thôn, mở miệng hỏi: “Tiểu Nguyệt, nàng muốn đưa Tiêu Đại Bảo tới nha môn sao?”
“Không được sao?”
“Nếu nàng muốn, ta nhất định sẽ bắt trói hắn đưa tới quan phủ.”
“Vậy…… sẽ có ai ngăn cản sao?”
“Trưởng thôn cùng đám trưởng lão trong tộc có thể không đồng ý…”
Tiêu Thái giải thích cặn kẽ quan hệ giữa người với người trong thôn cho nàng nghe: “Trong thôn có chuyện gì lớn mà không làm chế.t người thì đều do trưởng thôn cùng đám trưởng lão trong tộc cùng nhau thảo luận xử lý, sẽ không đưa ra công đường. Dân không cử thì quan không truy xét.”
“Hơn nữa trong thôn cũng chú ý tới thanh danh, nếu đưa ra công đường, thôn chúng ta sẽ nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Những thôn khác xem cảnh náo nhiệt cũng sẽ không truy tìm nguồn gốc, chỉ biết quy tiếng xấu cho cả thôn. Về sau người ở trong thôn đi ra ngoài cũng sẽ phải cúi đầu trước người khác, thậm chí ảnh hưởng tới những cô nương đi gả chồng. Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà những trưởng lão trong tộc có thể sẽ ngăn cản.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]