Nghe thấy Phó Nguyệt nói muốn đưa Tiêu Đại Bảo tới quan phủ, Tiêu Thái tránh khỏi tay của người bên cạnh, sau đó lại đi về phía Tiêu Đại Bảo. 
 Thôi Hạnh Hoa lo lắng đến mức nhào vào người con trai mình, ôm chặt hắn vào trong lồng ngực, lắp bắp mà phản bác: “Đưa, đưa…… Đưa tới quan phủ gì chứ. Con trai ta sẽ không đi tới chỗ đó!” 
 Tiêu Thái: “Nếu hắn dám làm thì phải sẵn sàng nhận trả giá.” 
 Thôi Hạnh Hoa còn cãi bướng không thừa nhận. 
 Nhưng không ai quan tâm bà ta chống chế thế nào, người ta đều nhìn thấy trước mắt, đám cháy này là do Tiêu Đại Bảo đốt. 
 Bóng đêm đen kịt. 
 Tôn Trường Canh sai người bắt Tiêu Đại Bảo vào từ đường Tôn thị giam giữ, cụ thể định tội thế nào thì chờ ngày mai tính sau. 
 Trên sân viện ngoài trưởng thôn còn có một ít trưởng lão trong tộc cũng có mặt. 
 Đối với quyết định của Tôn Trường Canh, ngay cả đám trưởng lão của dòng họ Thôi thị cũng không lên tiếng ngăn cản. 
 “Buông con trai ta ra”. Thôi Hạnh Hoa không ngăn được bọn họ khiêng Tiêu Đại Bảo rời đi, khóc gào đuổi theo. 
 Lo lắng hãi hùng một ngày, mọi người đều mệt mỏi. 
 Phó Nguyệt và Tiêu Thái lần lượt cảm tạ người dân trong thôn giúp đỡ dập lửa rồi tiễn bọn họ đi. 
 Trăng rất sáng, lửa đã bị dập tắt, nhưng phòng chính của Tiêu gia cùng phòng bếp bị cháy sụp một nửa. 
 Khói đặc gay mũi vẫn còn, không thể vào ở ngay lúc này được. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628202/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.