Buổi chiều, sau giữa trưa nắng gắt được nghỉ ngơi, lao động trai tráng trong thôn và đám nương tử, mẹ chồng lại xuống đồng lao động.
Trong khung cảnh bận rộn và yên bình của nhà nông trong thôn, đột nhiên có một chiếc xe ngựa đi tới đây.
Nuôi ngựa tốn công tốn tiền. Bình thường hộ nhà nông nào dư dả một chút thì cùng lắm là mua một con bò hoặc lừa, vừa có thể xuống đồng trồng trọt, cũng có thể làm phương tiện chuyên chở tiết kiệm sức lực cho đôi chân.
Thôn Bình An nằm gần thành Thạch Châu, người trong thôn có việc vào thành đều đi bộ qua đó, chỉ mất khoảng trên dưới nửa canh giờ là tới, không cần dùng đến xe..
Nếu có gạo, thóc hay hàng hóa gì đó muốn vận chuyển vào trong thành thì đi tới nhà trưởng thôn, hoặc nhà Tôn đồ để thuê xe bò mà nhà họ nuôi.
Đi qua đi lại mất một ít tiền thuê, không nhiều lắm, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có vài lần thuê.
Cho nên trong thôn An Bình cũng chỉ có mấy con lừa, càng miễn bàn đến việc nuôi ngựa
“Lộc cộc…. lộc cộc…. hí…”
Rất xa thấy xe ngựa đi tới đây dừng lại, đám nông dân đang khom lưng cũng thi nhau tò mò mà đứng thẳng lưng lên nhìn qua.
Từ già lẫn trẻ đều thích hóng chuyện.
“Nhìn con ngựa ô kia kìa, trông thật hăng hái!”
“Đó là thân thích của nhà ai tới đây vậy?”
“Không biết, không nghe nói nhà ai trong thôn chúng ta có thân thích khá giả như vậy.”
“Ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628146/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.