Vị hào kiệt kia lại càng sững sờ hơn nữa: “Chẳng lẽ các ngươi cứ ở đây chịu chết hay sao?”
“Chứ không thì biết làm thế nào?”
Lão giả thở dài một hơi: “Chúng ta không giống ngươi, chúng ta không có bản lĩnh cao cường có thể tự do sinh sống, muốn làm gì làm làm được! Chúng ta trốn càng nhanh thì sẽ chết càng nhanh!”
Lão già phất tay: “Đại hiệp, ngươi đi đi! Chúng ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ngươi giúp được nhất thời chứ đâu thế giúp được cả đời, đúng không? Thế nên ngươi đi đi, không cần quan tâm đến chúng ta đâu!”
“Đúng đó, ngươi đi đi! Nếu đại quân của triều đình đến thì ngươi không chạy được đâu!”
“Ngươi mau đi đi, chúng ta phải đi làm việc rồi!”
Mọi người bèn cầm cuốc và xẻng lên và tiếp tục canh tác, tiếp tục làm việc. Ánh mắt của bọn họ tê dại như ánh mắt của một thi thể.
Lần đầu tiên vị võ hiệp kia phát hiện bản thân hắn ta có bản lĩnh nhưng chẳng thể cứu dân giúp dân!
Đúng như những gì bọn họ nói, hắn ta cứu được nhất thời chứ đâu thể cứu được cả đời.
Nếu không cứu được thì chỉ khiến bọn họ càng khổ hơn thôi!
Vị võ hiệp cực kì bất lực, hắn ta có lòng tốt cứu người nhưng không biết phải làm thế nào mới được.
Hắn ta gào lên: “Nói cho ta biết đi! Nói cho ta biết làm sao đế cứu được bọn họ đi!”
Dân chúng cũng đều mù mịt hết, bọn họ không biết làm sao đế tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3500974/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.