Tinh hình của nước Bạch Tượng mau chóng được truyền tới Võ Tây, những người dân Bạch Tượng đang ở Võ Tây cũng biết được chuyện này. 
“Đáng lắm! Khi ấy không đi theo chúng ta, hiện giờ cũng không đi theo chúng ta, đúng là tự làm tự chịu!” 
“Tự làm tự chịu mà, xứng đáng có kết cục như vậy!” 
“Bọn họ còn tưởng không phản kháng là quốc vương sẽ đối xử tốt với mình nữa… đúng là quá ngây thơ! Kẻ đâm mình đau nhất mãi mãi là người phe mình! Quả nhiên chúng ta đi cái là bọn họ lập tức lộ bộ mặt thật!” 
“May mà chúng ta đã tới Đại Võ, bằng không cũng phải chịu tội theo!” 
“Đúng đó, may mà chúng ta chạy nhanh!” 
Trong lòng bọn họ thấy may mắn vô cùng, song cũng không khỏi fâu rĩ. 
Những người dân ở lại Bạch Tượng đều như vậy, liệu sau này kết cục của bọn họ cũng giống vậy hay không? 
Dẫu sao thì xét về bản chất bọn họ vẫn là người Bạch Tượng, bọn họ tới đây kiếm sổng cũng chỉ vì quá nghèo khó mà thôi, làm việc xong thì chắc chắn phải trở về, sau đó cũng sẽ phải đối 
mặt với cảnh ngộ ây… Trong lòng bọn họ bèn thở dài một hơi. Nếu như có thế ở Đại Võ mãi mãi thì tốt biết mấy! Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng biết chuyện của Bạch Tượng. 
“Đây là tự tìm đường chết mà! Chưa tới ba tháng Bạch Tượng chắc chắn sẽ sụp đổ, Đại Võ lại có thêm một vùng đất nữa rồi!” 
Chuyện của Bạch Tượng đều nằm trong tiến độ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3500960/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.