“Đem đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.
Chủ nhà sốt sắng vô cùng, hắn ta vội vã xông đến ngăn cản: “Không được đem đi, đây là tiền dưỡng lão của mẹ ta, là tiền bảo đảm sinh mạng, các ngươi lấy đi thì nhà ta biết phải làm sao?"
“Cút ra!” Một binh lính đá cho hắn ta một cái, hắn ta bèn ngã chổng vó.
Adv
Tiếp đó, bọn họ lại lục soát được hai tấm chăn bông và một vài chiếc áo bông.
“Mang đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.
Chủ nhà đang ngã chổng vó lại càng sốt sắng hơn: “Cái này cũng không được lấy, giờ đang là mùa đông lạnh giá, nếu các ngươi lấy hết chăn bông áo bông thì cả nhà ta sẽ chết cóng mất!"
Adv
“Cút!” Binh lính lại đạp cho hắn ta một cước, chủ nhà lại ngã phịch xuống. Tiếp đó, bọn họ lục soát được một vại gạo.
"Mang di!"
Chủ nhà sốt sắng: “Không được lấy cái này, nhà ta chỉ còn chút xíu gạo này thôi! Các ngươi mà lấy đi thì cả nhà ta sẽ chết đói! Quan lão gia, xin ngươi đó, tha cho chúng ta một con đường sống với!"
“Cút ra!"
Tiếp đó, bọn họ lại lục soát thêm được rất nhiều đồ có giá trị, tất cả đều được mang đi.
Chủ nhà cứ ngăn cản hết lần này đến lần khác, ngã đến mức đầu rách máu chảy, mặt mũi xanh tím sưng húp, song vẫn không thể ngăn cản được.
Cuối cùng, vị tướng lĩnh kia bắt đầu thấy bực mình, hắn ta lôi thanh đao giắt bên eo ra rồi kề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3459301/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.