Quốc chủ Bạch Tượng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nội loạn khiến hắn ta bó tay chịu trói này lại được dẹp yên một cách dễ dàng như thế.
Hơn nữa còn không hao tổn một binh một tốt nào, ngay cả máu còn không chảy.
Hắn ta không thể không một lần nữa dựng ngón cái với Lâm Bắc Phàm, khen ngợi: “Lâm thừa tướng, giải quyết xong bạo loạn trong nước một cách dễ dàng như thế, bản vương thật sự phục ngươi quá, chính vì có ngươi nên Đại Võ mới phát triển không ngừng, càng ngày càng tốt hơn!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Quốc chủ Bạch Tượng, ngươi quá khen rồi, chẳng qua là phân ưu giúp bệ hạ mà thôi! Quốc chủ Bạch Tượng, hiện giờ việc đã giải quyết giúp ngươi rồi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình! Gửi thần thư lên, cúi đầu xưng thần với Đại Võ, đồng thời trong vòng ba tháng nộp cống phẩm đã hứa lên! Bằng không bản quan cũng không tiện ăn nói với bệ hạ!"
Adv
Đưa thần thư lên đối với quốc chủ Bạch Tượng mà nói cũng không có vấn đề gì cả.
Bây giờ Đại Võ thế mạnh, binh hùng tướng mạnh, một quốc chủ nước nhỏ như hắn ta cúi đầu xưng thần cũng không tính là gì.
Điều khiến hắn ta đau lòng nhất là phải nộp cống phẩm đã hứa lên trong vòng ba tháng.
Thời gian quá gấp rút, vừa trải qua một trận thảm họa băng tuyết, vương triều bọn họ tổn thất nghiêm trong, hoàn toàn không thể gom được nhiều cống phẩm như thế.
Adv
Nhưng không làm được cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3459295/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.