Những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ bắt đầu kích động, bọn họ thi nhau lên tiếng cầu xin.
“Chúng ta không thể đi được, đi thì đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ chết!"
“Chúng ta thực sự không thể sống nổi nữa nên mới tới nơi này, hi vọng các ngươi cho phép!"
“Cầu xin các ngươi đấy, mau mở cổng cho chúng ta vào đi!"
“Ta thực sự không muốn chết!"
Trông bọn họ cực kì đáng thương.
“Chuyện này...” Tướng lĩnh ở Hổ Lao Quan chần chừ.
Tài nguyên sưởi ấm của bọn họ cũng không phải quá dư thừa, đến bản thân bọn họ còn phải tiết kiệm. Nếu như cho những người dân này vào, nhỡ không đủ tài nguyên thì biết phải làm sao?
Hơn nữa nếu trong số những người này có một vài tên xảo quyệt, nhỡ xảy ra chuyện thì ai đứng ra phụ trách? Sẽ hại chết binh lính và dân chúng của nước mình đấy!
Ai gánh được trách nhiệm đó!
Thế nhưng trông thấy dáng vẻ đông cứng của những người dân kia, bọn họ lại không đành lòng.
Cuối cùng, Triệu tướng quân ở Hổ Quan Lao là người đưa ra ý kiến, hắn ta cứng rắn nói: “Các ngươi đi đi! Chúng ta là binh lính của Đại Võ, các ngươi lại là dân Đại Hạ, chúng ta không có nghĩa vụ phải bảo vệ các ngươi! Sự sống chết của các ngươi không liên quan gì đến chúng ta hết! Lão phu khuyên các ngươi nên mau chóng rời khỏi chỗ này đi, chúng ta sẽ không mở cổng thành đâu!"
“Đừng mà, cầu xin các ngươi đấy!"
“Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3423665/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.