Mọi người dựa theo trật tự, chia rõ ranh giới. 
Một người có thể nhận được một khu vực khoảng một cái giường, nếu là một gia đình thì có thể gộp chung lại, giành được nhiều diện tích hơn. 
Một nơi lánh nạn đại khái có thể chứa được bốn mươi người... 
Tuy rằng hơi chật nhưng bây giờ mọi người đều đang qua đông, đều là tới đây lánh nạn, không cần chú trọng quá nhiều làm gì. 
Về phương diện ăn uống, ở đây có than củi, có thể tự mình nấu nướng, ăn lương thực mà mình mang tới. 
Nếu không chú trọng thì có thể ăn cơm tập thể mà triều đình cung cấp. 
Tuy rằng vị chẳng ra làm sao, lượng cũng không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi chết đói. 
Về phương diện vệ sinh cũng có phía quan phủ sắp xếp. Đây đã là giới hạn lớn nhất mà triều đình có thể làm được rồi. 
Cũng là nhờ Lâm Bắc Phàm lo trước tính sau, bằng không không làm ra được. nhiều sự sắp xếp như thế. 
Tiếp đó, càng ngày càng có nhiều người dân không thể chịu nổi thời tiết cực đoan bên ngoài nữa, nghe danh mà tới đây, số người vào ở chỗ lánh nạn càng lúc 
càng nhiều, gần như mỗi một nơi lánh nạn đều chật kín người. 
Còn có một vài sức lao động quan trọng giống như trâu, ngựa, lừa... cũng vào nơi lánh nạn ở. 
Sử dụng sức mạnh của toàn quốc, cùng nhau trải qua thảm họa băng tuyết! 
Dưới sự so sánh, những quốc gia khác cũng không sống tốt được đến vậy. 
Bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3422922/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.