“Đúng vậy, hành động của Đại Võ vô cùng kỳ lại"
“Ta nghỉ ngờ hắn biết chuyện gì đó mà chúng ta không biết
“Có phải trong này có bí mật nào đó không?"
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ mặt không thay đổi: “Đương nhiên bản quan biết rồi"
Trong lòng mọi người hoảng hốt, hắn thật sự biết kìa!
“Là gì, nói maul"
“Đừng hòng giấu diếm, bằng không cẩn thận ta không khách sáo!”
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Cái này còn cần phải nói nữa sao, không phải chuyện đã quá rõ ràng rồi à? Người nào trong các ngươi cũng đòi giành xương rồng như chỉ hận không nuốt chửng nó! Xương rồng chính là thần vật, thần vật có linh tính, làm sao lại để các ngươi đắc thủ được? Nếu các ngươi là xương rồng, các ngươi có vui lòng không? Cho nên bản quan chẳng muốn làm khổ mình, xem các ngươi đánh đến ta sống ngươi chết chẳng phải càng sướng hơn sao? Ha ha..."
“Đồ khốn nhà ngươi!” Mọi người đều nổi giận.
Người muốn dạy dỗ Lâm Bắc Phàm vênh váo tự đắc lại phát hiện ra bên cạnh hẳn có rất nhiều cao thủ bảo vệ, không có cách nào ra tay được.
Cuối cùng, dưới sự chủ trì của các vị Tông Sư, mọi người quyết định tạm thời bắt tay giảng hòa, hợp thành liên minh xương rồng, tập trung sức mạnh của mọi người giữ xương rồng lại, đợi sau khi có được xương rồng lại cân nhắc đến vấn đề phân chia sau.
Sau khi trở về, các tướng quân của Đại Võ oán trách.
“Bây giờ mọi người liên minh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3417477/chuong-755.html