Tại Lâm phủ, tiểu quận chúa cười khanh khách.
“Sư Sư tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, các ngươi không biết tối qua buồn cười cỡ nào đâu! Cái tên tam hoàng tử Đại Viêm kia uống Thông Thần đan xong cứ như biến thành một người khác vậy, hẳn ta còn ôm một nam tử rồi hôn lấy hôn để cơ..."
“Kinh khủng quá! Ghê tởm quát! Đúng là quá bưồn cười, ha ha..."
“Một người như thế mà còn có mặt mũi hòa thân với ta? Phi, ha ha..."
Mọi người cũng bật cười theo tiểu quận chúa.
Dạo này kinh thành thái bình quá, chẳng có chuyện gì xảy ra cả nên mọi người cứ nhằm chuyện này mà nói. Cười xong, tiểu quận chúa đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng ngẩng mặt, nói một cách vô cùng chân thành:
“Lâm Bắc Phàm, cảm ơn ngươi nhé, cảm ơn ngươi đã giúp ta báo thù!"
Lâm Bắc Phàm có hơi bực bội, hắn chọc gương mặt đàn hồi của tiểu quận chúa, đoạn bảo: “Tiểu quận chúa, cảm ơn không thôi hả? Quận chúa có biết để
giúp quận chúa, ta đã phải xông pha nguy hiểm lớn thế nào không?”
Tiểu quận chúa hơi chột dạ, đúng thật là chuyện này làm không được đường hoàng cho lắm, khiến Lâm Bắc Phàm phải chịu nguy hiểm rất lớn.
“Sau này ta sẽ chia một nửa thịt cho ngươi!” Tiểu quận chúa chân thành báo. đáp.
Lâm Bắc Phàm lại càng tức hơn nữa: “Thịt mà quận chúa ăn là của nhà ta đấy!"
“Thế chia một nửa rượu cho ngươi!” Tiểu quận chúa đau lòng nói. Lâm Bắc Phàm muốn điên lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397435/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.