Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã tới được địa điểm tiếp theo sau một ngày một đêm di chuyển.
Nơi này cách Đa La hơn ba trăm dặm.
Lâm Bắc Phàm rất có nhã hứng, hắn lại làm một bài thơ “giết người” nữa!
“Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng"
“Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công"
Bài thơ này mang theo sát ý mãnh liệt và lại được truyền tới Đa La. Các binh sĩ Đa La lại ngây ngốc.
“Lại thêm một bài thơ “giết người” nữa!"
“Đây đã là bài thứ ba rồi đấy!"
“Mỗi ngày một bài thơ, ý muốn giết người của hắn mãnh liệt biết bao!"
“Càng đọc càng sợ, chạy thôi!"
Sĩ khí của binh sĩ Đại Võ không ngừng dâng cao, ý chí chiến đấu bừng bừng tựa lửa, họ vừa đọc thơ vừa luyện binh! Sát khí tích tụ lại và làm Đa La chấn động!
Thế là càng có nhiều binh sĩ Đa La chạy hơn nữa.
Cáp Mộc vương tử tức đến mức thổ huyết, hắn ta gào lên: “Chạy gì mà chạy? Một bài thơ cỏn con thôi có gì mà sợ? Các ngươi đúng là đám chuột nhắt nhát gan, tất cả quay lại cho bản cung, quay lại mau!"
Cuối cùng hắn ta chẳng gọi được ai quay lại.
Cáp Mộc vương tử giận đến mức mặt mày tím tái, hắn ta nhìn về hướng Đại Võ, căm phẫn nói: “Cố ý làm thơ để gây rối lòng quân, đúng là vô liêm sỉ! Bản cung không tin ngươi còn làm được đến bài thơ thứ tư!"
Kết quả ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397407/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.