Lúc này, trong nước Đa La.
Tuy rằng bạo loạn đã bị trấn áp nhưng trên đường lớn vẫn tiêu điều và quạnh quẽ hẳn, toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa, không ai làm ăn buôn bán nữa.
Vì mọi người đều biết Đại Võ chuẩn bị đánh tới đây, tất cả vật tư đã ngừng cung cấp cho nên vật tư đang vô cùng thiếu thốn.
Mọi người giữ chặt lương thực và vật tư trong tay, không dám tùy tiện trao đổi, người giàu có còn đỡ, còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.
Nhưng mấy người vô sản kia thì thảm rồi, thiếu lương thực, thiếu dầu, thiếu muối, cái gì cũng thiếu, cuộc sống túng quẫn vô cùng.
Loại người này thường chiếm đại đa số.
Cuộc sống về với trước kia, vì thế tin đồn lại truyền ra tiếp.
“Cuộc sống trước đây tốt bao nhiêu! Không cần vất vả như thế mà vẫn có cơm ăn, có áo mặc! Vốn tưởng ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt lên, kết quả bây giờ lại bị đánh về ngày xưa, cứ như một giấc mộng vậy!"
"Đều tại triều đình, đều tại vương thất lòng tham không đáy! Vậy mà lại thất tín bội nghĩa, xé bỏ hiệp ước, giành hết toàn bộ tài sản của thương nhân Đại Võ, chọc giận Đại Võ chặt đứt lương thực!"
“Tại sao nghiệt mà bọn họ tạo ra lại để chúng ta gánh chịu?"
“Đúng đó! Chúng ta mới sống tốt được có mấy ngày mà đã cướp hết tất cả của chúng ta, không muốn thấy chúng ta sống tốt đúng không?"
“Triều đình đúng là xấu xa, đúng là ác độc!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397403/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.