Dạ Lai Hương hoang mang: “Ta có đi tuần tra mà, ta phải bắt tội phạm!"
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Bớt gạt ta đi, bây giờ kinh thành rất yên bình, mọi người rất tuân thủ pháp luật, giữ vững quy tắc, không hề có chuyện vi phạm pháp luật gì cả, ngươi hoàn toàn chỉ đang làm màu để thỏa mãn lòng ham hư vinh của mình!"
Tiểu quận chúa: “Không sai! Ngươi chỉ đang làm màu để thỏa mãn lòng ham hư vinh của mình!"
Dạ Lai Hương chỉ vào tiểu quận chúa: “Vậy nàng ta thì sao? Nàng ta cũng lêu lổng khắp nơi, du thủ du thực, không làm việc nghiêm chỉnh như thế, tại sao ngươi chỉ phê bình mỗi ta mà không phê bình nàng ta?"
Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Có thể giống nhau được sao? Nàng ta đang cố gắng tìm đồ ăn, siêng năng cần cù theo đuổi con đường lý tưởng của mình, quyết không từ bỏ! Còn ngươi thì đang theo đuổi cái gì, theo đuổi kỹ nữ sao?"
Tiểu quận chúa: “Đúng thế, ta đang theo đuổi lý tưởng! Còn ngươi thì theo đuổi cái gì, kỹ nữ sao?"
Dạ Lai Hương: "..."
“Há há..” Quách Thiếu Soái ở bên cạnh đã cười ẻ rồi!
Hắn ta trêu ghẹo Dạ Lai Hương: “Ngự Miêu, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha! Cười vỡ bụng mất!"
Dạ Lai Hương lườm Quách Thiếu Soái, sau đó móc một bọc nhỏ ra đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ khó hiểu: “Gì đây?"
“Vừa rồi lúc ta đi ngang qua y quán, Lý Ngọc Tâm cô nương bận khám bệnh không có thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397396/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.