Bạch Quan Âm không gật đầu cũng không lắc đầu.
Bởi vì trên mặt có sương mù trắng cho nên Lâm Bắc Phàm không thấy rõ ngũ quan của nàng, không biết ý tứ của nàng.
Nhưng lại không biết khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong sương mù trắng có chút tinh nghịch: "Quả thật ta vốn dĩ có suy nghĩ như vậy! Nhưng bây giờ phát hiện ra dưới ảnh hưởng của ngươi Đại Võ lại dần dần trở nên tốt hơn!"
"Bách quan trong triều đều bị ngươi chỉnh đốn hết lần này đến lần khác, bây giờ đều trở nên khá thành thật, không còn làm bậy! Tam đại phản vương bị bắt, Đại Võ chấm dứt cục diện bị chia cắt bởi phiên vương, quy về một mối một lần nữa! Mặt khác, ngươi còn thực hiện các chính sách lợi dân, phát minh ra các loại thần khí lợi quốc lợi dân, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt!"
"Cho nên, bây giờ ta cũng không biết có muốn tiếp tục nữa hay không! Bởi vì đổi lại là ta làm chắc chắn không làm tốt được bằng ngươi! Con người ngươi thật sự làm ta rất khó xử đó"
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Cho nên, suy nghĩ của ngươi bây giờ là...
Bạch Quan Âm nghiêm túc nói: "Tuy rằng tam đại phiên vương đã bị tóm gọn, nhưng gian thần trong Đại Võ vẫn lộng quyền như trước, tham quan hoành hành, chỉ là khiếp sợ ngươi cho nên mới tém lại! Nhưng tình hình của Đại Võ không hề thay đổi, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biến trở lại như trước!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Cái này cần thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397387/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.