Hai bên bắt đầu chiến đấu, càng đánh càng ác liệt!
Trên tường thành ở cứ điểm Phượng Hoàng, Lâm Bắc Phàm và mọi người trông thấy cảnh tượng này bèn mỉm cười.
“Dạ Lai Hương giết hay lắm! Một mình đương đầu với mười mấy Tiên Thiên, đại náo trăm vạn quân, khiến người ta nhìn mà sục sôi, lão phu cũng muốn qua đó trêu đùa bọn họ! Ha ha…” Chu tướng quân bật cười.
“Đúng vậy, vãn bối cũng muốn qua đó quá, đại trượng phu phải thế chứ!” Quách Thiếu Soái kích động.
Những tướng lĩnh Tiên Thiên khác cũng gật đầu nói phải.
Đúng lúc ấy, Mạc Như Sương hô lên: “Mọi người nhìn phía bên kia kìa!”
Chỉ thấy ở đằng xa bỗng có năm vị Tiên Thiên che mặt tấn công đại quân của Võ Tây và Đại Nguyệt.
Bọn họ xông tới và mang theo một màn mưa máu.
Hai mắt của Võ Tây vương như muốn nứt ra, hắn ta gào lên: “Các ngươi là ai? Sao các ngươi dám làm loạn đại quân của bản vương, không muốn sống nữa hả?”
Công Tôn tướng quân cũng cực kì tức giận: “Khuyên các ngươi mau rút lui đi, bằng không lão phu không khách sáo nữa đâu!”
Kết quả, bọn họ chẳng ai nhụt chí, kẻ nào đáng bị giết thì đều giết.
“Võ Tây vương, vì dã tâm của mình mà ngươi mở cửa cho giặc, cõng rắn cắn gà nhà, ngươi đúng là kẻ bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu! Kẻ xấu xa như ngươi thì xứng đáng bị người người phỉ nhổ! Hôm nay lão phu phải thay trời hành đạo!”
“Công Tôn Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397329/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.