“Lâm đại nhân nói phải!”
Chu tướng quân cực kì tán đồng, hắn ta mong chờ, hỏi: “Bọn chúng sắp sửa công thành, ngươi có kế sách gì hay không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bàn về năng lực bảo vệ thành trì thì Chu tướng quân vẫn hơn một bậc, ta nào dám múa rìu qua mắt thợ chứ?”
“Không dám không dám!”
Chu tướng quân vội xua tay, hắn ta khiêm tốn nói: “Lâm Bắc Phàm ngươi vẫn lợi hại hơn, lão phu thực sự bội phục vô cùng! Việc đã đến nước này, mong Lâm đại nhân đừng giấu tài!”
“Thực ra bản quan có một kế! Kế này mà thực hiện thì bảo đảm sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói.
Hai mắt Chu tướng quân sáng rực lên: “Kế gì thế? Mau nói cho lão phu nghe!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu tỏ vẻ thần bí: “Vẫn chưa tới lúc, thiên cơ bất khả lộ!”
“Hả? Tại sao không thể nói?” Chu tướng quân ngớ người.
“Bởi vì chưa đến lúc, hiện giờ mà nói thì không còn linh nghiệm nữa!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Chu tướng quân ngứa ngáy: “Lâm đại nhân, ngươi có thể nói cho lão phu nghe không? Lão phu đảm bảo sẽ không tiết lộ ra bên ngoài đâu!”
Lâm Bắc Phàm vẫn không chịu thỏa hiệp: “Chu tướng quân, ngươi cứ kiên nhẫn chờ đợi đi! Khi nào đến lúc thì chắc chắn bản quan sẽ nói kế sách cho ngươi!”
Chu tướng quân thất vọng rồi rời đi.
Mà lúc này, Võ Tây vương cùng Công Tôn tướng quân đã trở về đại doanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397326/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.