“Cẩn thận!”
Có mấy vị võ giả ra tay, dùng đao chém đứt những thứ đồ kia.
Bọn họ phát hiện bên trong thứ đồ đó là tổ ong, những âm thanh vò vò truyền tới, cả ngàn vạn con ong bay ra.
“Ong vò vẽ đấy! Chúng nó là ong vò vẽ!”
“Ong vò vẽ có độc, mau chạy!”
“Ôi trời ơi, bọn chúng đuổi tới rồi kìa!”
Sau một màn này, quân Đại Nguyệt không bị tổn thất về quân số.
Song mặt của hàng trăm binh sĩ đều sưng vù lên, nom như vừa bị đánh rất thảm vậy.
Binh sĩ Đại Nguyệt tức giận vô cùng, bọn họ muốn để ý tới đám người thả ong này nhưng người ta đã biến mất không còn chút dấu vết.
Sắc mặt Công Tôn tướng quân lại càng khó coi hơn: “Cái đám chuột nhắt không dám bước ra ánh sáng kia chỉ thích cái trò đánh sau lưng này, lão phu thề không đội trời chung với các ngươi!”
Ăn cơm tối xong, cuối cùng bọn họ cũng đi nghỉ ngơi.
Đêm khuya, trừ một vài người tiếp tục canh gác ra thì những người khác đều đã đi nghỉ.
Lúc bấy giờ, phía bên kia núi bỗng có một đám người xuất hiện, bọn họ ném những bánh pháo đã được châm lửa xuống.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng pháo nổ vang lên đinh tai nhức óc.
Năm mươi vạn quân đang nghỉ ngơi tỉnh giấc.
Công Tôn tướng quân cũng tỉnh giấc, hắn ta bước ra ngoài, quần áo vẫn lộn xộn, tức giận quát: “Người đâu, lập tức phái quân đi giết hết bọn chúng cho lão phu! Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397317/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.