Lâm Bắc Phàm không khỏi xúc động: “Hóa ra các vị đều là những nghĩa sĩ mang chí hướng rộng lớn, thất kính thất kính rồi! Bản quan vẫn giữ nguyên câu nói đó, lầm đường mà biết quay đầu thì vẫn chưa muộn, biết sai mà sửa mới là đáng quý nhất! Các ngươi chọn triều đình, triều đình chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi! Cứ yên tâm ở đây đi, bản quan có một miếng cơm thì tuyệt đối sẽ không thiếu một miếng ăn cho các ngươi!”
“Sau khi đại chiến kết thúc, bản quan sẽ khôi phục tự do cho các ngươi! Các ngươi chọn tiếp tục báo đáp triều đình hay là chọn rời đi đều được hết! Bản quan tôn trọng sự lựa chọn của các ngươi!”
Các binh lính đầu hàng mới tới đều cảm động rơi nước mắt.
“Cảm ơn đại nhân đã thứ tội!”
“Chỉ có góp sức phục vụ triều đình như vậy mới là chuyện ta nên làm cả đời!”
“Cho dù đại chiến kết thúc, ta quyết cũng không rời đi, ta muốn tận trung với triều đình, ta muốn bảo vệ tổ quốc!”
“Ta cũng muốn ở lại, cống hiến sức lực cho triều đình!”
…
Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động, hắn nói một cách hùng hồn: “Hiếm khi các vị đều có giác ngộ như vậy! Đại Võ chúng ta có thể có các vị tráng sĩ anh hùng còn lo không thịnh vượng hay sao? Anh hùng thì phải uống Anh Hùng Tửu, mang rượu lên đây!”
“!”
Một vò rượu ngon được mang lên, đích thân Lâm Bắc Phàm rót cho mỗi người một chén rượu.
“Không nói nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397303/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.