“Ôi chao, phải làm thế nào đây?”
Giang Nam vương sầu đến bạc cả tóc. Hắn ta bỗng quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, phát hiện Lâm Bắc Phàm lại ngồi ăn uống vui vẻ với mấy vị quan viên, hương rượu thơm phưng phức, bọn họ lại bắt đầu thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn ta.
Giang Nam vương tức điên lên, hắn ta nghiến răng chửi: “Đồ tiện nhân! Đồ khốn khiếp! Cái đồ được gái điếm nuôi…”
Lúc này dường như Lâm Bắc Phàm cảm nhận được điều gì đó, hắn bưng ly rượu, cụng ly với Giang Nam vương.
Dáng vẻ đắc ý đó khiến Giang Nam vương tức mà không thể xông qua cho hắn một trận.
Trong lúc không có kế sách gì, Giang Nam vương tới tìm một vị Tông Sư, chắp tay cung kính nói: “Tiền bối, tình hình của bản vương ngươi cũng thấy rồi đấy, có thể làm phiền ngươi ra tay giải quyết nguy nan giúp bản vương không?”
Tông Sư mở mắt, giọng nói bình thản: “Vương gia, hồi đầu bản tọa có thề rằng chỉ phụ trách an nguy của ngươi! Những chuyện hành quân đánh trận khác bản tọa không quan tâm! Ngươi bảo bản tọa đồ sát dân thường và binh lính thì bản tọa thấy có lỗi với chính mình!”
Sắc mặt Giang Nam vương sầm lại.
Lúc này, vị Tông Sư kia lại nói: “Vương gia, không phải bản tọa không muốn giúp ngươi mà là triều đình cũng có Tông Sư! Đến vị giám quân trẻ tuổi kia cũng có một vị Tông Sư đứng đằng sau! Một khi bản tọa ra tay thì chắc chắn Tông Sư của đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397297/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.