Tại vương phủ Giang Nam.
Lúc này, Giang Nam vương đã đi đến bước đường cùng.
Kinh tế tại Giang Nam sụp đổ hoàn toàn, lương thực cũng không còn nữa, giờ chỉ còn cách đánh một trận sống chết. Nếu không đánh thì hắn ta cũng xong đời.
“Năm ngày sau chúng ta sẽ khởi binh đánh vào kinh thành!” Giang Nam vương nói với phụ tá của mình.
Vương Phú Quý kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia à, chúng ta không có đủ lương thực, không đánh trận được đâu!”
“Ai bảo không có?”
Giang Nam vương lớn giọng nói: “Mặc dù chúng ta không có lương thực nhưng chúng ta có thể mua của Đại Viêm!”
Vương Phú Quý do dự, hắn ta nói một cách uyển chuyển: “Nhưng mà vương gia này, Đại Viêm là địch quốc, bọn họ đồng ý bán cho chúng ta sao?”
Hắn ta chỉ thiếu điều nói rằng bọn họ không thể bán lương thực cho chúng ta đâu!
“Bọn họ không muốn tiền tài, thế không biết bọn họ có muốn xương rồng quý báu hay không?” Giang Nam vương lạnh lùng cười, hắn ta cẩn thận lấy xương rồng mà mình cất giữ ra, ánh mắt thoáng lộ vẻ không nỡ.
Đây là báu vật tuyệt thế, là niềm hi vọng cho sự trường sinh thành tiên của hắn ta! Vì nó mà gần như hắn ta đã khuynh gia bại sản!
Thế nhưng hắn ta cũng hiểu rằng, báu vật là thứ của tự nhiên, phải là người có đức hạnh mới có thể sở hữu. Nếu hắn ta đã không còn thực lực thì chắc chắn không bảo vệ được xương rồng.
Đã thế chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397290/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.