“Quân sư nói chí phải, mới nãy bản vương đã quá kích động rồi!”
Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ý, có một binh sĩ vội vã chạy từ bên ngoài vào.
“Khởi bẩm vương gia, đám châu chấu đang bay về phía khu lương thực của chúng ta!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Bay về phía khu lương thực á?”
“Đúng vậy thưa vương gia!”
Võ Tây vương lại kích động, hắn ta túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và ra sức lắc: “Quân sư, đám châu chấu đó đã bay về phía khu lương thực của chúng ta rồi kìa, ngươi mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi…”
Phượng Sồ tiên sinh lại bị lắc đến mức trợn trắng mắt.
Hắn ta cố gắng giãy ra, bảo: “Vương gia bình tĩnh lại đi! Không được hoảng loạn! Hiện giờ vẫn chưa phải lúc cần lo lắng đâu!”
Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra, hắn ta lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Phượng Sồ tiên sinh ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Vương gia, dù châu chấu có bay đến khu lương thực của chúng ta thì chúng ta cũng không được hoảng loạn! Bởi lẽ bọn chúng chỉ trùng hợp bay ngang qua mà thôi, đợi bọn chúng bay hẳn vào khu lương thực rồi hẵng nói!”
“Quân sư nói đúng, mới nãy bản vương lại kích động quá, tự mình dọa mình!” Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ấy, binh sĩ thứ ba vội vàng chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đã bay vào khu lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397288/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.