“Ha ha, đi là tốt! Cứ đi tới phía Bắc đi!”
Giang Nam vương bật cười ha ha rồi đứng dậy: “Ta không còn lương thực nữa, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc giữ lại được lương thực! Để bản vương xem xem đám châu chấu kia sẽ gặm cắn lương thực của các ngươi như thế nào! Ha ha!”
Trông thấy cảnh tượng ấy, các quan viên Giang Nam thi nhau lo lắng.
“Có phải vương gia bị điên rồi không? Lúc khóc lúc cười…”
“Chắc là do chịu kích thích quá lớn thôi, vương gia đáng thương! Ôi!”
“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Vù vù!”
Cả đàn châu chấu với số lượng cực lớn ào ào bay về phía Bắc, dọc đường chúng ăn hết các loại thực vật, nhất là cây lúa.
Sức phá hoại của chúng đúng là quá kinh khủng, gần như có thể hình dung bằng câu “một ngọn cỏ cũng không còn!”
Trông thấy cảnh tượng ấy, cơn giận của Giang Nam vương lại bừng lên.
“Cứ ăn thế đi, ăn hết sạch đi! Bản vương không được sống tốt thì các ngươi cũng đừng hòng sống tốt!”
Tin tức đàn châu chấu di chuyển về phía Bắc rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!
Tại vương phủ ở Võ Tây.
“Đàn châu chấu lại bay về phía Bắc cơ à, bay thẳng đến hoàng thành sao?”
Võ Tây vương nghe được tin này xong thì hớn hở: “Ha ha, đúng là quá tốt rồi! Tốt nhất là cứ ăn hết sạch lương thực của triều đình đi, vụ mùa thu không có lương thực, vừa đúng lúc chúng ta phất cờ khởi nghĩa!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397284/chuong-588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.