Học trò hỏi: “Tại sao không làm mấy kế sinh nhai đơn giản, khiêng kiệu quá mệt, quá vất vả!”
Ông lão đáp: “Ngươi tưởng bọn ta không muốn sao? Bây giờ bọn ta đã từng này tuổi rồi, tay chân không đủ nhanh nhẹn, đầu óc không đủ linh hoạt, người khác đều sợ bọn ta sẽ gây rắc rối nên không dám thuê bọn ta! Bởi vậy chỉ đành khiêng kiệu kiếm tiền thôi!”
Học trò hỏi: “Có thể làm ăn buôn bán nhỏ để nuôi sống mình mà!”
Ông lão đáp: “Chúng ta nào có hiểu mấy thứ này? Bị người lừa còn không biết, còn không bằng khiêng kiệu cho thực tế!”
Học trò lại nói: “Nhưng không thể khiêng kiệu cho người trẻ tuổi, thế này không phù hợp với luân lý, nhất định phải ngăn chặn!”
Ông lão đáp: “Các ngươi tuyệt đối đừng làm loạn! Bây giờ chúng ta kiếm được đều là tiền của người trẻ tuổi, chỉ có người trẻ tuổi mới nỡ tiêu tiền! Người già ai cũng keo kiệt, đều góp tiền dưỡng già hết rồi!”
Học trò hỏi: “Nhưng làm như vậy thật sự quá vất vả, các ngươi lại có thể khiêng được đến bao giờ?”
Ông lão đáp: “Mạng người như cỏ rác, có thể sống ngày nào thì tính ngày đó, không cầu xa xôi gì hơn!”
Nhìn gương mặt của đám học trò tràn đầy vẻ chán nản, Lâm Bắc Phàm cười nói: “Người trẻ tuổi ngồi kiệu có vi phạm luân thường đạo lý! Nhưng người trẻ tuổi không ngồi kiệu thì hai người già này chỉ có thể chết đói! Cho nên bây giờ các ngươi cảm thấy chuyện người già khiêng kiệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397275/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.