Sứ thần Đại Nguyệt biết được trong tay Võ Tây vương có xương rồng, còn định lấy nó ra để đổi lương thực cũng vô cùng ngạc nhiên: “Vậy mà trong tay các ngươi lại có xương rồng sao?”
Võ Tây vương gật đầu: “Hiển nhiên rồi! Bản vương sẽ lấy thứ này ra lừa ngươi sao?”
Sứ thần Đại Nguyệt vội hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu?”
Vừa nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của đối phương, Võ Tây vương và quân sư đưa mắt nhìn nhau, biết ngay chuyện này ổn thỏa rồi.
Trên mặt Võ Tây vương hiện ra một nụ cười: “Khoảng hai lạng.”
Thật ra trong tay hắn ta có ba lạng, nhưng để đề phòng vạn nhất cũng không thể giao hết ra được.
Sứ thần Đại Nguyệt lại hỏi: “Lấy được từ đâu vậy?”
“Lưu đại nhân, chuyện này liên quan đến bí mật của bản vương, không thể nói được!”
Võ Tây vương lắc đầu, Lâm Bắc Phàm là một con cờ mà bọn họ cài cắm trong triều đình, tác dụng cực lớn, tuyệt đối không thể tiết lộ.
“Chuyện này trọng đại, bản quan không có cách nào quyết định, nhất định phải báo cáo với bệ hạ! Nhưng nếu trong tay các ngươi thật sự có xương rồng, chắc hẳn có thể đổi lấy một ít lương thực!” Sứ thần Đại Nguyệt đáp lời.
“Vậy đành nhờ Lưu đại nhân rồi!”
Sứ thần của Đại Nguyệt nhanh chóng rời đi rồi cũng nhanh chóng quay lại.
Hắn ta đưa một người khác đi cùng, muốn xác nhận xem chỗ xương rồng này có phải hàng thật hay không, xác nhận xong mới tiếp tục thỏa thuận về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397265/chuong-569.html