Tử Nguyệt công chúa ngây người!
Nữ đế ngây người!
Bạch Quan âm ngây người!
Vấn đề lương thực ở trước mặt bọn họ gần như không thể giải quyết vậy mà ngươi lại giải quyết một cách đơn giản như vậy sao?
Chúng ta quả thật không ăn được lương thực nhưng có thể ăn được thịt!
Không chỉ ăn được thịt mà còn có thể ăn thịt thỏ, thịt dúi mốc, thịt cá…
Giống loài thật sự quá phong phú!
Đây nào phải đi đánh trận, rõ ràng là đi hưởng thụ mà!
Nhìn Lâm Bắc Phàm nói liến thoắng, ăn nói hùng hồn, ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa dần dại ra!
“Ta biết đại khái cũng chỉ nhiêu đó thôi, sau này nghĩ đến sẽ bổ sung tiếp sau! Nhưng, nếu giống loài phong phú rồi chắc chắn sẽ thu hút dã thú ở những ngọn núi khác tới, cho nên tốt nhất phải định kỳ phái cao thủ vào trong dãy núi tiêu diệt sạch dã thú, đừng để bọn chúng giành lương thực của ta!”
Lâm Bắc Phàm nói xong vẫn chưa thỏa mãn, đang định uống một hợp trà cho nhuận giọng, lại phát hiện ra Tử Nguyệt công chúa đứng bật dậy, đi về phía hắn.
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: “Công chúa, ngươi định làm gì?”
“Quân sư, bản cung muốn mượn vai ngươi dựa một chút, xin ngươi đồng ý!”
Lâm Bắc Phàm càng hoang mang hơn: “Công chúa, xin ngươi hãy bình tĩnh!”
‘Bản cung không thể bình tĩnh được, ngươi chiều bản cung đi!” Tử Nguyệt công chúa nhào tới.
Lâm Bắc Phàm phát ra một tiếng kêu tê tái: “Không…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397262/chuong-566.html