Hai ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phàm lại tạo ra nhiều thần tích hơn nữa, khiến cho càng nhiều người tin rằng đây chính là xương cốt của rồng thần.
Có một không hai, không mở chi nhánh.
Vùng Giang Nam, vương phủ.
Vương Phú Quý hào hứng chạy về: "Vương gia! Vương gia! Thông tin đã được xác minh rồi, đúng là xương cốt của rồng! Là thần vật có một không hai trong thiên hạ, xương rồng đấy!"
Cuối cùng thì Giang Nam vương cũng ra khỏi phòng của mình, trông hắn ta có vẻ kích động nhưng vẫn hỏi lại với vẻ ngờ vực: "Là xương của rồng thật sao?"
"Chính xác một trăm phần trăm, vương gia!" Vương Phú Quý gật đầu liên tục: "Để xác nhận xem đó là đồ thật hay giả, thuộc hạ đã tự mình đến kinh thành xem thử! Ngươi đoán xem, thuộc hạ đã nhìn thấy gì nào?"
"Ngươi đã nhìn thấy gì?" Giang Nam vương vội hỏi.
"Thuộc hạ nhìn thấy một bộ xương rồng dài mười trượng được đặt tại quảng trường trong kinh thành, khổng lồ đến mức ấy!"
Ánh mắt của Vương Phúc Quý tràn ngập vẻ say sưa: "Khi ấy, thánh quang từ trên trời chiếu xuống, soi sáng bộ xương rồng trông vô cùng thần thánh, vô cùng uy nghiêm! Sương trời rơi xuống, ban phúc cho dân! Thuộc hạ được đắm mình dưới thánh quang và sương trời, cảm thấy bách bệnh đều tiêu biến, cả người nhẹ nhõm!"
"Thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao?" Giang Nam vương vẫn không tin.
"Vương gia, ngoài ra còn có một thần tích khác!" Vương Phú Quý nói với vẻ kích động: "Ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397246/chuong-550.html