Lâm Bắc Phàm tiếp tục cao giọng nói: "Cho nên, bệ hạ mới lệnh cho ta công khai trưng bày bộ xương rồng này, để mọi người được chiêm ngưỡng thần vật! Bệ hạ muốn cho mọi người biết rằng đạo trời nghiêng về phía chúng ta, ý trời đặt ở Đại Võ ta, lòng trời hướng về phía chúng ta!"
"Tạ bệ hạ!" Dân chúng đồng thanh nói.
Không biết do ai khởi xướng, tất cả mọi người cùng nhau quỳ xuống, bái lạy bộ xương rồng!
Chuyện này dần dần truyền đi khắp cả nước và rồi cũng truyền tới tai những kẻ có dã tâm.
"Triều đình Đại Võ phát hiện ra xương cốt của rồng, lại còn tuyên bố ra bên ngoài sao?"
"Sao có thể như thế được? Trên đời này vốn không có rồng, tại sao lại có xương rồng được cơ chứ? Chắc là triều đình Đại Võ đang giả thần giả quỷ, bày trò lừa gạt để dân chúng cống hiến cho bọn chúng chứ gì?"
"Trò cười này đã bị kẻ khác dùng phát chán từ lâu rồi, bản vương không tin cái thứ đó là xương rồng thật! Thăm dò thêm đi!"
"Có bất cứ tin tức nào, thì lập tức báo cáo cho ta!"
...
Trinh sát ở khắp nơi đổ dồn về kinh thành. Trong lúc ấy, bộ xương rồng vẫn tiếp tục được trưng bày.
Để làm người khác tin tưởng, mỗi ngày Lâm Bắc Phàm đều thổi một đám mây tới, giữa đám mây có một lỗ hổng để ánh mặt trời có thể chiếu xuyên qua đó tạo thành cảnh tượng hào quang thần thánh.
Hắn còn âm thầm thả một ít hạt giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397244/chuong-548.html