Một ngày sau, Vương Phú Quý hớn hở trở lại: “Vương gia, thuộc hạ nghĩ ra cách rồi!”
Giang Nam vương thúc giục: “Mau nói!”
“Vương gia, là thế này!”
Vương Phú Quý chắp tay nói: “Thuộc hạ cho người đóng giả thành dân thường đi thám thính binh mã của triều đình, kết quả vương gia đoán xem thế nào? Bọn họ kẻ nào cũng tham tiền, chỉ cần cho ba, bốn lượng bạc là binh sĩ triều đình cho qua ngay!”
Hai mắt Giang Nam vương sáng lên: “Có chuyện này cơ à?”
Vương Phú Quý mỉm cười: “Vương gia, trên dưới triều đình đều tham, quan lớn tham nhiều, quan nhỏ tham ít, đôi khi quan nhỏ còn tham cực nhiều, vương gia cũng không phải không biết!”
Giang Nam vương gật đầu: “Cũng phải!”
“Thế nên cách của thuộc hạ là thế này!”
Vương Phú Quý thấp giọng cười: “Chúng ta có thể để binh mã của mình đóng giả thành dân thường, hối lộ cho binh sĩ triều đình để được vào núi Công Tu, nhân cơ hội cướp lương thực!”
“Chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngờ được dưới tình hình canh phòng nghiêm ngặt mà vẫn có người cướp được lương thực, từ đó sẽ nới lỏng đề phòng, tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta!”
Giang Nam vương gật đầu liên tục: “Không sai không sai, ngươi nói đúng lắm!”
“Ngoài ra, chúng ta phái thêm vài vạn binh sĩ tiếp ứng ở bên ngoài, một khi cả trong lẫn ngoài đều hỗ trợ nhau thì chắc chắn sẽ khiến triều đình không kịp trở tay, đồng thời cướp được lương thực!”
Giang Nam vương hớn hở nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397227/chuong-531.html