Dạ Lai Hương như ngồi trên đống lửa, hắn ta cứ cảm giác Lâm Bắc Phàm xum xoe một cách vô cớ, thể nào cũng có ý đồ không hay.
Tuy nhiên lúc này hắn ta không quan tâm được nhiều, chỉ vội bảo: “Phủ doãn đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi!”
“Chuyện gì mời ngươi nói, có thể giúp được thì ta chắc chắn sẽ giúp!”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực nói.
“Đa tạ phủ doãn đại nhân! Chuyện là thế này, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền chuyện ta đánh chết Tông Sư Đại Hạ, đây không phải sự thật nên ta muốn nhờ ngươi giúp ta thanh minh!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Tại sao phải thanh minh, đây là sự thật còn gì?”
Dạ Lai Hương ngớ người: “Hả? Sự thật gì?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào Dạ Lai Hương, tỏ vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi, đoạn cười bảo: “Dạ Lai Hương, ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào nữa? Rõ ràng là ngươi đã giết chết vị Tông Sư Đại Hạ kia còn không chịu thừa nhận?”
Dạ Lai Hương lắc đầu: “Không đâu, thực sự không phải đâu…”
“Nếu không phải thì người ta đã quay lại báo thù ngươi từ lâu rồi! Nhưng đến giờ hắn ta vẫn bặt vô âm tín, chứng tỏ hắn ta đã chết, chết trong tay ngươi! Ngươi lại còn lừa ta, bảo chỉ đả thương đối phương thôi, cái miệng của ngươi đúng là chẳng thốt được câu nào là thật…”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, lắc đầu: “Song lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ánh mắt của quần chúng sáng như sao, ha ha!”
Dạ Lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397223/chuong-527.html