Triệu tướng quân vừa chỉ huy tác chiến vừa mừng rỡ nói: “Cơn mưa này tới thật đúng lúc, thiên đạo ở chỗ ta! Các con, mọi người cùng kiên trì, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”
“Rõ, tướng quân!”
Mọi người đều nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
Cùng với cơn mưa lớn vẫn tiếp tục, thương vong bên Đại Hạ dần tăng lên, nước mưa cũng nhuộm thành đỏ, thi thể rải đầy đất.
Thoạt nhìn không giống như đánh trận mà giống đang tìm đường chết hơn, mười mấy vạn binh lính cứ như vậy mất hết.
Phía Đại Võ, tuy rằng cũng có thương vong nhưng lại không thể so được với Đại Võ, có thể bỏ qua không nhắc đến.
Một ngày nhanh chóng trôi qua mà vẫn không giành được Hổ Lao Quan như cũ, Hạ Thiên Khung cuối cùng cũng hô lên một cách không cam lòng: “Chúng ta rút!”
Binh mã Đại Hạ như thủy triều lũ lượt rút đi!
Trong Hổ Lao Quan, mọi người reo hò nhảy múa, trên mặt đều treo nụ cười.
“Thắng lợi rồi!”
“Chúng ta lại thắng nữa rồi!”
“Chúng ta bảo vệ được Hổ Lao Quan rồi, ha ha!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc vui mừng, tuy bọn họ đã tạm thời rút lui nhưng vẫn có thể trở lại xâm lược! Bây giờ việc cấp thiết nhất của chúng ta chính là thừa thắng xông lên, đánh kẻ sa cơ thất thế!”
Triệu tướng quân lập tức lắc đầu: “Không được không được! Tuy rằng Đại Hạ thua thảm nhưng số lượng quân đội của bọn họ vẫn vượt xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397208/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.