Đúng lúc đó, trên cổng thành Hổ Lao Quan, Dạ Lai Hương chiến thắng trở về vẫy tay mà nói: "Thái tử mũ xanh, quà mà bản công tử tặng, ngươi đã nhận được chưa vậy? Hai mươi cỗ thi thể đấy, có phải ngươi rất bất ngờ, rất hạnh phúc không hả?"
Hạ Thiên Khung gào lên: "Các ái tướng tâm phúc của bản cung... đều do ngươi giết sao? Nói đi, có phải do ngươi giết hay không?"
Dạ Lai Hương hơi bối rối.
Hai mươi cao thủ Tiên Thiên này do bọn họ liên thủ giết chết, sao có thể trách một mình hắn ta cơ chứ? Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là hai mươi kẻ này chết dưới tay hắn ta thật.
Vì vậy hắn ta gật đầu, vừa phe phẩy cây quạt vừa đắc ý mà cười nói: "Không sai, đều do bản công tử giết chết cả đấy! Chỉ trong một đao mà thôi, giống như giết một con gà còm vậy, là ta đã tiễn bọn chúng đi gặp Diêm Vương đấy! Ta chưa từng giết người thuận tay như thế bao giờ đâu, ha ha!”
Đôi mắt của Hạ Thiên Khung đột nhiên đỏ lên, sát ý dâng kín trong lòng! Thì ra ngươi chính là kẻ đầu sỏ!
Mối thù giết tướng, không đội trời chung!
Hạ Thiên Khung chỉ vào Dạ Lai Hương đang đứng trên cổng thành, giận dữ mà hét lên: "Người đâu, giết chết tên cuồng đồ đó cho bản cung!"
Dạ Lai Hương gào lên: "Đến đây, đến đây, bản công tử sợ ngươi chắc?"
Bị hắn ta khiêu khích, Hạ Thiên Khung lại càng tức giận hơn: "Giết hắn ta cho bản cung! Mau lên!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397203/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.